Trang điểm xong, Hứa Nguyệt Lương mang đôi mắt sáng ngời nhìn Lâm Ỷ Miên, do dự không biết nói gì.
Lâm Ỷ Miên mím môi cười, nói chuyện với chuyên gia trang điểm xong, cô tiễn người ra khỏi phòng, lúc này mới xoay người nói với Hứa Nguyệt Lượng, "Em muốn nói gì?"
“Tôi muốn xem một chút.” Hứa Nguyệt Lượng đưa điện thoại, “Bác sĩ Lâm chụp giúp tôi một bức ảnh đi.”
“Không phải trợ lý đã cầm gương cho em xem rồi sao?” Lâm Ỷ Miên cầm lấy điện thoại hướng về phía Hứa Nguyệt Lượng.
Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng tạo dáng, khẽ nhúc nhích khóe miệng: "Tôi không dám nhìn kỹ...!Bọn họ cao cấp như vậy, tôi chỉ có thể dạ dạ vâng vâng.."
Lâm Ỷ Miên đưa điện thoại lại cho nàng: "Dù cao cấp đến đâu thì cũng là quan hệ giữa người thuê và người làm, em sợ cái gì?"
Hứa Nguyệt Lượng xua tay: "Không không không, bác sĩ Lâm, chị chụp thêm hai bức ảnh nữa đi, vừa rồi khẳng định không chụp tốt."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Lâm Ỷ Miên nhận lại điện thoại: "Được."
Hứa Nguyệt Lượng: "Mật khẩu màn hình là 1236987."
Lâm Ỷ Miên vuốt màn hình, vào lại máy ảnh.
Lần này Hứa Nguyệt Lượng không nói nữa, nghiêm túc tạo dáng, động tác rất uyển chuyển, không hổ là người xuất hiện trước ống kính mỗi ngày.
Sau khi Lâm Ỷ Miên chụp xong tập, cô bấm vào album xem thử, kẻo Hứa đồng học lại không hài lòng.
Ảnh chụp đều rất đẹp, kéo nhẹ, liền thấy thứ gì đó không nên thấy.
Trong album của Hứa Nguyệt Lượng, có cô.
Đó chính là bức ảnh chụp ngày hôm đó cùng nhau xem pháo hoa, góc chụp từ hướng của Hoàng Tiểu Nghệ, có Hứa Nguyệt Lượng, có Lâm Ỷ Miên và Hứa Nguyệt Lượng ngồi cùng nhau, có một mình Lâm Ỷ Miên, thậm chí còn có một đoạn video.
Vài bức ảnh đã được lặp lại với một số chỉnh sửa và điều chỉnh.
“Khụ.” Lâm Ỷ Miên ho nhẹ một tiếng, cũng không có kéo tiếp, trả điện thoại cho Hứa Nguyệt Lượng, “Chụp xong rồi, rất đẹp.”
Hứa Nguyệt Lượng nhận điện thoại, tự tin khi vừa mới tạo dáng đột nhiên thu lại, hai tay cầm điện thoại, rất ngượng ngùng nói: "Cảm ơn bác sĩ Lâm ~~"
Nàng lật xem ảnh, Lâm Ỷ Miên nhìn biểu tình của nàng.
Chuyên gia trang điểm vẽ đôi mắt của Hứa Nguyệt Lượng bằng phấn mắt khoa trương, làm nàng giống như một nàng tiên bước ra từ bức họa, tùy tiện rơi xuống trước mặt cô như thế.
Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng vặn đầu ngón tay nói, "Xin lỗi, vừa rồi tôi đã xem album của em."
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ: "A..."
“Không phải cố ý.” Lâm Ỷ Miên quay mặt đi, “Xem ảnh chụp pháo hoa....hôm qua...”
Mặt Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên đỏ lên, đỏ đến tận mang tai.
Khuôn mặt được thoa phấn nền, nhưng tai lại không trang điểm, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào lại tỏa sáng, giống như một viên hồng ngọc trong suốt.
"Tôi..." Nàng hoảng loạn không dám lướt điện thoại, nhanh chóng cất lại vào túi, "Lúc đó tôi đang xem pháo hoa, không, không có chụp ảnh.
Sau đó Tiểu Nghệ tỷ chụp rất nhiều, tôi liền, kêu chị ấy gửi qua...!chị ấy cũng không có phân loại..."
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên nói, “Em đã sửa ảnh sao?”
Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu, chỉ có lông mi dày và chóp mũi cao nhấp nháy ở trước mắt Lâm Ỷ Miên, "Đúng vậy, tôi quen rồi, sửa lại một chút sẽ đẹp hơn..."
“Em thật lợi hại.” Lâm Ỷ Miên cong khóe môi, “Vậy sửa xong rồi gửi cho tôi.”
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên ngẩng đầu: "Thật sao?!"
Lâm Ỷ Miên: "Thật, miễn phí mà."
Hứa Nguyệt Lượng: "Tôi sửa ảnh của bác sĩ Lâm, bác sĩ Lâm không tức giận sao!"
Lâm Ỷ Miên mỉm cười: "Sao tôi lại tức giận?"
Hứa Nguyệt Lượng vặn vẹo người: "Tôi sợ chị cảm thấy sửa không đẹp...!hơn nữa..."
Nói đến đây thì dừng lại, nàng lại cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Hửm?” Lâm Ỷ Miên nhẹ nhàng thúc giục nàng.
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên đứng dậy, xách túi bước ra ngoài: "Bác sĩ Lâm, mau về thôi, buổi diễn tập lại sắp bắt đầu rồi..."
Như một con thỏ, lập tức nhảy ra khỏi phòng.
Lâm Ỷ Miên lấy đồ theo nàng ra ngoài.
Hứa Nguyệt Lượng thanh toán hóa đơn ở quầy lễ tân, quay lại nói với cô, "Bữa cơm này tôi mời bác sĩ Lâm."
Lâm Ỷ Miên: "Được."
Hứa Nguyệt Lượng đi trước nửa bước dắt cô đi ra ngoài: "Hôm nay còn có chi phí trang điểm, tôi cũng sẽ đưa bác sĩ Lâm."
Lâm Ỷ Miên hiểu ý tứ của nàng, cũng không tranh luận: "Được."
Đầu ngón tay Hứa Nguyệt Lượng sờ sờ lên mặt mình: "Không rẻ đi, kỹ thuật này, trời ạ, phải là chuyên gia trang điểm hạng nhất mới có thể tạo ra hiệu ứng này..."
Lâm Ỷ Miên: "Lão sư nói, chủ yếu là vì em xinh đẹp."
Hứa Nguyệt Lượng quay đầu liếc nhìn cô: "Là lão sư khách khí, bác sĩ Lâm lại tin."
Lâm Ỷ Miên mỉm cười.
Hứa Nguyệt Lượng vừa đi vừa lẩm bẩm: "Thật là bác sĩ Lâm, có thể chị không biết chuyện này, kỹ thuật trang điểm được chia thành từng cấp bậc, ngày thường tôi cũng tính là kỹ thuật bình thường, nhưng trước mặt lão sư này, tôi...!không là gì cả."
“Chờ buổi diễn tập kết thúc, tôi sẽ mang lớp trang điểm này về khách sạn, nghiên cứu kỹ lưỡng."
"Tôi là họa bì, người ta họa chính là cốt tướng.
Bác sĩ Lâm, chị không phát hiện ngũ quan bên trái trên mặt tôi kỳ thực có chút không đồng đều sao, nhưng lão sư mới lần đầu tiên nhìn thấy tôi đã trang điểm.
Aiz, ngài ấy thật lợi hại, tôi phục sát đất..."
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lâm Ỷ Miên, nói, "Bác sĩ Lâm, chị cư nhiên có thể thuê một chuyên gia trang điểm như vậy, còn là lâm thời hẹn, chị cũng....!Đó là một cuộc hẹn tạm thời.
Chị cũng...!làm tôi phục sát đất."
Lâm Ỷ Miên không nhịn được cười.
Hứa Nguyệt Lượng tiếp tục nói, một đường đến cửa trường quay, cẩn thận giải thích với bảo vệ Lâm Ỷ Miên là nhân viên công tác.
Bảo vệ nhìn Lâm Ỷ Miên, Lâm Ỷ Miên đút tay vào túi, lấy thẻ công tác mà bằng hữu đưa cho mình ra, lắc lắc.
Bảo vệ liền cho qua.
Hứa Nguyệt Lượng nhìn chằm chằm, "Bác sĩ Lâm, vừa rồi chị lắc cái gì vậy?"
Lâm Ỷ Miên đút tay vào túi, véo thẻ nhân viên: "Không có gì."
"A..." Hứa Nguyệt Lượng ngây người nhìn túi quần, "Tôi cảm thấy tôi không thể dựa vào trí tưởng tượng kém cỏi của mình mà hình dung a..."
Hứa Nguyệt Lượng đè thấp thanh âm, "Bá đạo tổng tài..."
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hai người đến hành lang dẫn vào hậu trường, đi thêm chục mét nữa, đám đông đầy những trang phục diễn xuất hoa lệ, đạo diễn đeo tai nghe biểu tình nghiêm túc chỉ đạo, nhóm người bận rộn đi qua đi lại…
Hứa Nguyệt Lượng dừng bước chân, hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay.
Những lời lải nhải trên miệng không còn nữa, biểu tình hoạt bát hưng phấn cũng không còn, cả người khẩn trương, giống như một đường thẳng.
Lâm Ỷ Miên rũ mắt nhìn nàng, nói: "Không cần khẩn trương."
“Không cần khẩn trương!” Hứa Nguyệt Lượng nhìn về phía trước, trả lời rất chắc chắn, “Không cần khẩn trương!"
Nàng nói vậy nhưng cũng không có tiến lên một bước, lồng ngực phập phồng lên xuống, khóe miệng đột nhiên co rút, nàng nói: “Bác sĩ Lâm, vừa rồi tôi chỉ lo ăn cơm với chị, tôi không luyện tập, tôi, tôi..."
Lâm Ỷ Miên giữ vai nàng, cúi người nghiêng đầu nhìn nàng, “Trước khi ăn tôi nhìn thấy em nhảy ba lần, rất tốt rồi.”
Hứa Nguyệt Lượng không dám nhìn cô, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào đám đông trước mặt: "Bọn họ nói, tôi là bình hoa, không biết nhảy, không biết đi vị trí, tôi không biết phối hợp với máy quay, cũng không biết làm sao tìm ánh sáng..."
“Nhưng họ mời em đến đây.” Lâm ỷ Miên ngắt lời nàng, “Là họ mời em đến đây.”
Hứa Nguyệt Lượng: "Tôi..."
Lâm Ỷ Miên: "Em chỉ cần làm tốt bài nhảy của chính mình, còn làm không tốt chuyện khác đó là trách nhiệm của bọn họ."
Hứa Nguyệt Lượng ngây người, Lâm Ỷ Miên nói: "Nếu không, với mức lương cao như vậy, nhiếp ảnh gia với kỹ sư ánh sáng đạo diễn đều là ăn không làm sao?"
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Ngữ khí Lâm Ỷ Miên nói lời này rất nhẹ nhàng, không có thăng trầm, giống như bình thường vốn là như vậy.
Mặc dù cô luôn nói chuyện bằng giọng này, nhưng trong trường hợp như vậy --- mọi người có thể khiến Hứa Nguyệt Lượng sợ hãi, khiển trách Hứa Nguyệt Lượng vài lời, liền có vẻ rất đại nghịch bất đạo, có cảm giác khinh thường thiên hạ.
Trong bữa tiệc, đạo diễn chính là trời.
Lâm Ỷ Miên chỉ vào trời mắng, không làm tốt công việc của mình, ngươi là ăn mà không làm sao?
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên nở nụ cười.
Nàng không biết phải diễn tả tâm tình của mình lúc này như thế nào, thậm chí nàng cảm thấy Lâm Ỷ Miên có chút ấu trĩ, nhưng một khắc sau, nàng bắt đầu ngẫm lại, có phải mình bị áp bách quá lâu hay không.
Lâu đến ở trong góc không người, đối mặt với những thứ giống như bầu trời trên đầu, không có dũng khí mắng một câu.
Lâu đến bất luận kẻ nào nhìn thấy nàng đều cho rằng nàng dễ khi dễ, đều cảm thấy có thể vênh mặt hất hàm sai khiến nàng vài câu.
Lâu đến...!Vừa có người mở miệng, nàng liền vội vàng phủ nhận chính mình, nàng liền quên những vất vả cũng nỗ lực, nàng liền tay chân trói buộc, bước không nổi.
Sao nàng lại trở thành như vậy.
Sao nàng có thể như vậy.
Hứa Nguyệt Lượng ngây người một lúc, tay của Lâm Ỷ Miên giữ vai nàng, bóp nhẹ.
Hứa Nguyệt Lượng tức giận từ hận thù thành dũng khí, hung hăng nói, "Bóp một lần nữa."
Lâm Ỷ Miên: "????"
Hứa Nguyệt Lượng: "Bóp lại một cái, rất thoải mái."
Lâm Ỷ Miên cười, ngón tay từng chút trượt theo đầu vai của Hứa Nguyệt Lượng, lúc Hứa Nguyệt Lượng căng cứng cổ vai lại vuốt ve.
Trong giọng