Buổi diễn tập này có thể nói là hoàn mỹ.
Khi kết thúc, không chỉ có tiếng vỗ tay của đạo diễn mà còn có cả tràng pháo tay của hậu trường.
Ánh mắt Lâm Ỷ Miên quét qua, nam nữ trong hậu trường đều duỗi đầu, kinh ngạc, nghi hoặc cùng hâm mộ, tựa hồ lúc này vừa nhìn thấy Hứa Nguyệt Lượng liền biết là Hứa Nguyệt Lượng.
Lâm Ỷ Miên thu lại ánh mắt, đạo diễn Chu bước lên sân khấu, điều chỉnh các chi tiết của cảnh quay, đang say sưa giao lưu với Hứa Nguyệt Lượng.
Hứa Nguyệt Lượng khoanh tay trước ngực, cẩn thận lắng nghe, dưới hướng dẫn của hắn, lặp lại một số động tác trọng điểm.
Mãi đến giờ diễn tập chính thức, đạo diễn Chu mới thả Hứa Nguyệt Lượng ra khỏi đài, đồng thời chỉ vào nàng cường điệu: "Buổi diễn tập còn phải lên a!"
"Nhất định lên!" Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu, "Tôi chờ ở hậu trường."
Lâm Ỷ Miên ôm vai nàng, xoay người nàng lại, dẫn nàng ra ngoài ánh đèn.
Phía sau, âm thanh bận rộn ồn ào cùng tiếng nhạc rất lớn vang lên, Lâm Ỷ Miên nghiêng đầu về phía Hứa Nguyệt Lượng nói: "Kỳ thực cũng không cần chờ."
Hứa Nguyệt Lượng cảm thấy rất an tĩnh.
Lâm Ỷ Miên đặt tay lên vai nàng, cánh tay ôm lấy nửa người nàng, giống như vòng ra một thế giới an tĩnh.
Trong thế giới này, mọi thứ phức tạp khác đều trở thành bối cảnh, chỉ có người bên cạnh, hô hấp của cô, nhịp đập của cô, hô hấp của cô, mỗi một chữ của cô, từng ngữ khí tinh tế mà cô dùng mới là đặc biệt nhất.
"Hả?" Hứa Nguyệt Lượng nhẹ nhàng đáp lại Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên ghé vào nàng, thấp giọng nói, "Nếu em mệt, chúng ta có thể tìm một nơi nghỉ ngơi, đến lượt em lại qua đây."
Hô hấp chạm vào vành tai của Hứa Nguyệt Lượng, làm da thịt nàng ngứa ngáy.
Hứa Nguyệt Lượng giơ tay, sờ sờ tai kia.
"Không được", nàng nói, "Hợp bài rất quan trọng, mọi người đều phải có mặt."
Lâm Ỷ Miên: "Sẽ không bỏ lỡ đâu, gần tới sẽ có người gọi cho tôi."
Hứa Nguyệt Lượng chống cự dụ hoặc, quay đầu nhìn Lâm Ỷ Miên, hai má ửng hồng: "Bác sĩ Lâm đã làm cho tôi đủ nhiều rồi, tôi...!tôi không thể phiền toái chị thêm nữa."
Lâm Ỷ Miên nhướng mày, Hứa Nguyệt Lượng vội vàng bổ sung: "Tôi thích chờ ở hậu trường, có thể làm quen với quá trình, tích lũy kinh nghiệm."
Quả nhiên là đổ lời nói của Lâm Ỷ Miên trở về, cô chỉ cười, liền theo ý nàng: "Được."
Ôm vai nàng xoay người: "Vậy tôi đưa em về hậu trường."
"Vâng." Hứa Nguyệt Lượng cẩn thận khống chế góc độ, theo sát tốc độ của Lâm Ỷ Miên.
Nàng không để mình thoát ra khỏi vòng tay của Lâm Ỷ Miên, tận lực giữ khoảng cách không quá xâm phạm.
Đi được nửa đường, nàng mới hậu tri hậu giác nhớ tới Lâm Ỷ Miên ở nơi này an bài cho nàng, có lẽ cô cũng chưa an bài chỗ ở cho chính mình.
Rốt cuộc Lâm Ỷ Miên đến thành phố B vì nàng, hiện tại cô đã giải quyết xong phiền toái cho nàng, chẳng lẽ còn phải chờ buổi diễn tập dài dòng này cùng nàng sao?
"Bác sĩ Lâm!" Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên hoảng loạn, ngẩng đầu nhìn cô, "Cái kia, hiện tại chị có mệt không, chạy chuyến này chị vất vả rồi, buổi sáng còn phải đi làm, này trời cũng sắp tối rồi...!chị có muốn...!nghỉ ngơi một chút không?"
Lâm Ỷ Miên đối diện ánh mắt của nàng, giọng nói mơ hồ tràn ra: "Hửm?"
Hứa Nguyệt Lượng vung tay lên, rối rắm: "Được rồi, đừng bồi tôi nữa, ở đây kết thúc cũng đến tận khuya, nếu không thích thì có thể về...!phòng khách sạn của tôi..."
Giọng nói ngày càng nhỏ, giống như kiến nghị hợp tình hợp lý này có cái gì không đứng đắn.
Lâm Ỷ Miên dừng một chút.
Cô buông vai Hứa Nguyệt Lượng, nghiêm túc nhìn nàng.
Khi đến đây cô rất lo lắng cùng sốt ruột, chỉ muốn đảm bảo Hứa Nguyệt Lượng được an toàn, muốn xác định Hứa Nguyệt Lượng thuận lợi, muốn xác định Hứa Nguyệt Lượng sẽ vui vẻ với màn trình diễn này.
Căn bản là không suy xét những chuyện khác.
Hôm nay, Hứa Nguyệt Lượng cần cô làm một ít việc, cô đã làm được.
Hứa Nguyệt Lượng không cần cô làm gì, cô liền không làm.
Hứa Nguyệt Lượng cần cô bồi nàng vài giờ, cô liền bồi.
Hứa Nguyệt Lượng không cần, chỉ cần một lời có ý ám chỉ, Lâm Ỷ Miên liền sẽ lên máy bay rời thành phố B.
Vừa rồi, cô vẫn còn sôi trào vì Hứa Nguyệt Lượng trên đài.
Loại sôi trào đó, vượt ra ngoài bản chất ích kỷ của con người, đã khiến cô sinh ra tín nhiệm lớn là cô nguyện ý trả giá vì Hứa Nguyệt Lượng, phụng hiến vì Hứa Nguyệt Lượng, không đòi hỏi được đáp lại.
Cô bị Hứa Nguyệt Lượng mê hoặc, thậm chí cô còn nghĩ mình sẽ sùng bái Hứa Nguyệt Lượng giống như fans, vì Hứa Nguyệt Lượng mà vượt qua mọi chông gai.
Trong đầu cô đang nghĩ tới con đường mà Hứa Nguyệt Lượng sẽ đi, cô đã suy xét tất cả các khía cạnh nhu cầu của Hứa Nguyệt Lượng, cô còn đặt mình vào vị trí của một người đại diện và trợ lý, mà một câu của Hứa Nguyệt Lượng đã kéo cô trở về thực tại.
Kéo trở về thực tại, mối quan hệ giữa hai người hiện giờ.
Về phòng ở khách sạn của Hứa Nguyệt Lượng - có phải là đang chấp nhận cho cô vào không gian riêng tư của nàng hay không?
Hay là...!chỉ là lễ phép khách khí mà dò hỏi?
Lâm Ỷ Miên suy nghĩ mấy giây, quyết định ra câu trả lời chính xác.
Ai cũng đều biết cô có thể thuê phòng khác, đương nhiên sẽ không hỏi một câu ngu ngốc như vậy, muốn hỏi thì phải hỏi đến được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, lại an toàn hơn.
"Tôi không mệt," Lâm Ỷ Miên nói, "Tôi có thể bồi em cho đến khi buổi diễn tập kết thúc, chúng ta sẽ cùng ăn cơm, cùng trở về khách sạn, lại cùng trở về Thành phố S sau khi buổi biểu diễn ngày mai kết thúc...!đương nhiên là nếu em muốn."
Lâm Ỷ Miên dừng lại, cho Hứa Nguyệt Lượng đủ thời gian phản ứng, sau đó cô hơi cúi xuống, nhìn vào mắt nàng, ngữ khí chậm rãi hỏi, "Muốn không?"
Hứa Nguyệt Lượng sững sờ, toàn thân cứng ngắc như bị động vật tập kích, nhưng ánh mắt lại đung đưa như sóng nước mùa thu.
Nàng mở miệng, mấp máy hồi lâu mới phát ra âm thanh tinh tế: "Vậy...!công việc của chị..."
"Hôm nay tôi đã xin nghỉ rồi," Lâm Ỷ Miên cười nói, "Ngày mai nghỉ thêm một ngày nữa cũng không sao".
Mặt Hứa Nguyệt Lượng đỏ đến mang tai: "Thật sao...?"
"Ừm, bệnh viện có một tuần nghỉ phép hàng năm." Lâm Ỷ Miên nói, "Vừa vặn, Quốc Khánh chúng ta không có đi chơi."
Hứa Nguyệt Lượng đột nhiên cao hứng: "Vậy ngày mai tôi sẽ đưa bác sĩ Lâm đi ăn đồ ngon!"
Lâm Ỷ Miên cường điệu, "Nhưng em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi."
Hứa Nguyệt Lượng: "!!!"
Lâm Ỷ Miên: "Em có muốn tôi bồi em không?"
Hứa Nguyệt Lượng mím môi, chóp mũi gần như nhăn lại, một lúc sau, đạo diễn đang dùng loa kêu lưu trình, sau đó nàng giơ tay vỗ vỗ cánh tay Lâm Ỷ Miên, nói: "Muốn muốn muốn, muốn chị bồi tôi! Chị ở đây bồi tôi, không được phép đi đâu đó nha."
Nói xong liền xoay người chạy đi.
Lâm Ỷ Miên bước nhanh đuổi theo, cười hồi lâu.
Sau đó chờ trong hậu trường, hoàn toàn khác đối với Hứa Nguyệt Lượng.
Bác sĩ Lâm đi theo bên người nàng, không, hiện tại kêu bác sĩ Lâm sẽ có chút kỳ