Hứa Nguyệt Lượng không thể làm lại lần nữa, bởi vì điện thoại trong túi Lâm Ỷ Miên rung lên.
Cơn chấn động khiến đùi Hứa Nguyệt Lượng tê dại, căng chặt, không khỏi rùng mình.
Cảm giác này thật sự rất kỳ quái, giống như từng tấc da thịt trên cơ thể đều trở nên mẫn cảm, đặc biệt là bộ phận dựa gần cơ thể Lâm Ỷ Miên, ngứa ngáy như kiến bò.
Nàng thực sự muốn Lâm Ỷ Miên di chuyển, cọ xát vào da thịt ngứa ngáy của mình.
Nhưng nàng nào dám nói loại lời nói như vậy, chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến nàng cảm thấy xấu hổ.
Cảm giác mất khống chế làm tim đập nhanh hơn cùng làm người khủng hoảng hơn.
Hứa Nguyệt Lượng cơ hồ nhảy ra khỏi cơ thể của Lâm Ỷ Miên.
Nàng nhảy sang một bên, không dám nhìn vào mặt Lâm Ỷ Miên, nàng đưa tay lên vuốt tóc trên má như che đậy.
Điện thoại của Lâm Ỷ Miên vẫn đang rung, sau khi Hứa Nguyệt Lượng rời khỏi, cô cũng không nghe máy ngay.
Đôi mắt Hứa Nguyệt Lượng rơi vào một mảnh sáng tối mờ ảo trong phòng, sau vài giây, cuối cùng nàng không thể chịu được trầm mặc như thiêu đốt, nói: "Bác sĩ Lâm, điện thoại của chị..."
Thanh âm của chính nàng cũng làm nàng khiếp sợ, quả thực mềm đến mức có thể vắt ra nước.
Vì thế mặt nàng lại nóng bừng, nóng đến mức muốn bỏ mình vào tủ lạnh cho bình tĩnh.
“Ừm.” Lâm Ỷ Miên trả lời nàng.
Hứa Nguyệt Lượng cảm thấy mình thực sự có vấn đề, nhưng nàng cảm thấy chỉ một chữ "Ừm" của Lâm Ỷ Miên cũng đều hết sức dễ nghe.
Điện thoại lại đổ chuông hai lần, Lâm Ỷ Miên bắt máy.
"Hửm? Ở đây với tôi, có chuyện gì sao? Được." Đáp ứng vài câu ngắn gọn, điện thoại cúp máy.
Lâm Ỷ Miên đứng dậy, gọi, "Nguyệt Lượng..."
Hứa Nguyệt Lượng lại chấn động, vội vàng xoay người: "Hả?"
Lâm Ỷ Miên: "Có người đến tìm Vi Vi, nhưng bị bảo vệ chặn ở cửa, đánh nhau rồi."
Đầu Hứa Nguyệt Lượng "Òanh" một tiếng: "A..."
Lâm Ỷ Miên bước ra ngoài: "Chúng ta đi xuống xem một chút."
“Được.” Hứa Nguyệt Lượng thu dọn quần áo rồi nhanh chóng đi theo sau cô.
Ở quán bar trong giờ làm việc bình thường, không có nhiều người đến mức bị tắc, chỉ có một khả năng bị chặn lại khi bước vào cửa - đó chính là nam nhân.
"Miss" cấm nam nhân vào, ngay cả bảo vệ cũng là nữ.
Nếu một bằng hữu nam bình thường đến tìm Vi Vi, hắn sẽ gọi điện thoại báo trước, nếu không vào được thì Vi Vi có thể ra ngoài.
Người đến, bị chặn lại, đánh nhau.
Cửa thang máy mở ra, nàng siết chặt ngón tay.
Trong thang máy chỉ có nàng và Lâm Ỷ Miên, nàng không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Ỷ Miên, chỉ có thể cúi đầu nhìn chằm chằm ngón chân của mình.
Ngón chân của Lâm Ỷ Miên ở cạnh nàng.
Đôi giày cao gót màu đen xinh đẹp, cho dù giẫm lên nền đất dơ bẩn cũng có vẻ tinh tế lại cao quý.
Chỉ cách một tầng, thang máy rất nhanh đã tới.
Nhìn thấy họ, Hoàng Tiểu Nghệ vội vàng chạy tới, kéo Hứa Nguyệt Lượng, nói: "Tôi cũng không biết có chuyện gì, nhưng đột nhiên nháo lên.
Nam nhân kia cũng đúng là có bệnh, nói không cho vào mà một hai muốn vào, kêu hắn ở bên ngoài chờ một lát cũng không được..."
Tim Hứa Nguyệt Lượng đập thình thịch, nàng hỏi Hoàng Tiểu Nghệ, "Vi Vi đâu?"
"Vi Vi đi qua rồi, Lạc lão bản cũng đi theo, chị ấy tương đối có quen biết với người trong quán bar này." Hoàng Tiểu Nghệ giơ ngón tay chỉ, "Hẳn đã đến văn phòng bên kia rồi."
“Vâng.” cuối cùng Hứa Nguyệt Lượng cũng quay lại nhìn Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên rũ mắt, đối diện với ánh mắt của nàng.
Hứa Nguyệt Lượng mím môi, do dự, cuối cùng nói: "Bác sĩ Lâm ~ chị có thể lấy túi giúp tôi được không? Điện thoại cùng giấy tờ của tôi đều ở trong đó.
Hẳn là ở trên ghế..."
Lâm Ỷ Miên khẽ chớp mắt, bước chân dừng lại.
Hứa Nguyệt Lượng hoảng hốt, dời ánh mắt đi.
Hoàng Tiểu Nghệ: "Aiz, để tôi đi lấy..."
Nàng bị Lâm Ỷ Miên túm lấy: "Không cần, cậu đi cùng Nguyệt Lượng qua bên kia đi."
Nói xong, Lâm Ỷ Miên xoay người đi về phía ghế dài.
Hứa Nguyệt Lượng siết chặt ngón tay, không nhìn lại, nhanh chóng lao về phía trước.
Hoàng Tiểu Nghệ lon ton chạy theo: "Vừa rồi hai người lên lầu chơi sao? Trên lầu có cái gì a?"
Hứa Nguyệt Lượng nhỏ giọng nói: "Không có gì."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Ò ~"
Hai người vừa đến cửa văn phòng, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.
Hứa Nguyệt Lượng đẩy cửa bước vào, một nam nhân mặc áo sơ mi polo, đeo túi da đang ngồi ở chính giữa văn phòng.
Hai chân dạng rộng, trên tay cầm điếu thuốc, vừa nói vừa vung tay qua lại, khói thuốc bay tứ tung.
"Lý do gì các người mở quán bar còn không cho người vào! Tôi không đủ tiền mua rượu của các người sao? Bao nhiêu một chai? Nói đi, tôi đây không lấy tiền nện lên đầu các người đâu, bất nam bất nữ, đều là cái thá gì!"
Vưu Vi Vi đứng bên cạnh, nghe vậy liền cầm lịch để bàn ném vào mặt nam nhân kia: "Anh là cái thá gì!"
Lịch để bàn ném trượt mục tiêu, bị bảo vệ chặn lại.
Bảo vệ dùng ngữ khí cầu xin nam nhân kia: "Làm ơn làm ơn đi, tôi xin hai người, nếu có vấn đề gì thì giải quyết riêng đi, đừng ở đây náo loạn nữa.
Vị tiên sinh này, chúng tôi đã giải thích nhiều lần rồi, quán bar của chúng tôi chỉ phục vụ khách hàng nữ, lại nháo chúng tôi chỉ có thể gọi cảnh sát đến thôi”.
Nam nhân vỗ xuống bàn, đột nhiên đứng lên: "Báo đi! Các người báo đi! Quán bar gà của các người, để cảnh sát tới kiểm tra! Xem ai có vấn đề!!"
Lạc Phúc Thủy nhàn nhạt đứng ngoài vòng vây, lấy điện thoại ra: "Được, tôi gọi, 11..."
"Phúc Thủy." Hứa Nguyệt Lượng ngăn lại.
"Ơi~~" Lạc Phúc Thủy còn chưa ngẩng đầu lên, thanh âm đã đi trước, "Em gái ngọt ngào nào gọi tôi đó ~~"
Hứa Nguyệt Lượng bước nhanh tới, nắm lấy cổ tay cô, nói nhỏ: "Đừng gọi cảnh sát."
Nam nhân kia cũng nhìn thấy Hứa Nguyệt Lượng, đột nhiên bật cười: "Yo, Tiểu Nguyệt Lượng cũng ở đây a, các người chơi vui vẻ nhỉ, nhìn không ra a..."
"Đại ca." Hứa Nguyệt Lượng bày ra biểu tình ủy khuất, thấp giọng nói, "Chúng ta cùng ra ngoài nói chuyện được không? Nói cái gì chúng ta cũng phải nói rõ ràng mà~ Tính tình Vi Vi là như vậy, anh xem cậu ấy chơi game sẽ biết, rất nóng tính a ~ Nhưng mà trong lòng không phải như vậy..."
Vưu Vi Vi quay đầu nhìn nàng, nhíu mày.
Hứa Nguyệt Lượng tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay Vưu Vi Vi, kéo cả người nàng vào ngực: "Vi Vi, cậu cũng bình tĩnh