Hứa Nguyệt Lượng ngơ ngác đứng ở nơi đó, há miệng, sửng sốt hồi lâu.
Vưu Vi Vi trở nên mất kiên nhẫn, lại chọc chọc nàng, hỏi: "Cậu ngốc rồi à?"
Hứa Nguyệt Lượng chớp chớp mắt, xoa xoa ngực, đơn giản nói một câu: "Tớ lạnh."
Vưu Vi Vi: "..."
Vưu Vi Vi đẩy nàng một cái: "Cậu chơi tiếp đi, tớ về."
Hứa Nguyệt Lượng nắm lấy cánh tay nàng: "Chờ tớ một chút, tớ về với cậu."
Vưu Vi Vi lập tức tức giận: "Cậu về với tớ làm gì! Tớ với cậu cùng là loại người sao?! Cậu thật sự ngốc à?!"
Hứa Nguyệt Lượng bị giọng nói lớn của nàng làm cho hoảng sợ, nhưng nói rất nhanh: "Cho dù chúng ta không phải cùng một loại người, tớ cũng muốn nói rõ với cậu."
Vưu Vi Vi: "Nói rõ cái gì?"
Hứa Nguyệt Lượng: "Rất nhiều chuyện, chuyện của cậu, chuyện của tớ, chuyện công việc của chúng ta..."
Ngực Vưu Vi Vi phập phồng, không nói gì.
Hứa Nguyệt Lượng thả cánh tay nàng ra: "Làm ơn, chờ tớ một lát."
Nàng nói xong không dám trì hoãn nữa, chạy nhanh trở về.
Vừa bước vào quán bar, nhiệt độ không khí đã tăng lên rất nhiều, cơ thể Hứa Nguyệt Lượng nóng lên, đứng sau vách ngăn xoa xoa hai tay.
Trong đầu có chút loạn.
Những gì Vưu Vi Vi hét lên khiến đầu nàng hỗn loạn như có một lớp sương mù, nhưng đó là một lớp sương mù màu hồng.
“Chị ta muốn chính là cậu,” trái tim của Hứa Nguyệt Lượng xuyên qua màn sương mù.
"Chị ta muốn lên giường với cậu", tia chớp lóe lên trong sương mù của Hứa Nguyệt Lượng.
“Chị ta không muốn làm bạn với cậu.” cái này, Hứa Nguyệt Lượng thật sự có chút cảm giác lâng lâng, từ lòng bàn chân quấn lấy nàng, khiến cả trái tim nàng như muốn quay cuồng.
Nhiều ngày trước, Hứa Nguyệt Lượng không giải được câu trả lời này.
Hiện tại, câu trả lời tham khảo giống như được ném ra trước mặt nàng, có thể là đúng, nhưng Hứa Nguyệt Lượng vẫn chưa tìm ra quá trình cũng như kết quả.
Hứa Nguyệt Lượng phải suy nghĩ một chút.
Mà hiện tại, không có thời gian để nàng suy nghĩ nữa.
Có nặng nhẹ nhanh chậm, Hứa Nguyệt Lượng dậm chân, đi theo con đường bình thường nhất.
Nàng bước vào đại sảnh, đến ghế dài ban đầu, trong nháy mắt liền nhìn thấy Lâm Ỷ Miên đang ngồi quay lưng về phía nàng.
Hoàng Tiểu Nghệ ngồi ở bên cạnh cô, nhưng cả hai không nói chuyện.
Hai người im lặng, tầm mắt của Lâm Ỷ Miên rơi vào trước mặt, không biết có phải cô đang thưởng thức màn biểu diễn trên sàn nhảy hay không.
Hứa Nguyệt Lượng hít một hơi thật sâu, tận lực làm cho ngữ khí của mình có vẻ thoải mái, nàng chạy chậm đến chỗ ngồi, vỗ vai Lâm Ỷ Miên.
Lâm Ỷ Miên quay đầu lại, Hứa Nguyệt Lượng lại nhảy sang chỗ khác, đi vòng quanh ghế sô pha, đi đến chỗ cô.
Hoàng Tiểu Nghệ hét lên: "Nguyệt Lượng!"
Nàng kinh ngạc hét lên như vậy, Hứa Nguyệt Lượng phải đáp lại: "Vâng, Tiểu Nghệ học tỷ ~"
Hoàng Tiểu Nghệ ngẩn ra: "Tôi còn tưởng em sẽ không quay lại, chỉ một mình em quay lại thôi sao? Vi Vi, cô ấy..."
Hứa Nguyệt Lượng nhìn Lâm Ỷ Miên, nhỏ giọng nói: "Vi Vi có chút không thoải mái, tôi phải cùng cậu ấy trở về trước."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Ngọa tào, cô ấy bị làm sao, không sao chứ, nam nhân kia..."
“Không sao không sao a, nam nhân kia đã rời đi rồi.” Hứa Nguyệt Lượng nói, “Nhưng hiện tại tâm tình Vi Vi không tốt.”
Hoàng Tiểu Nghệ gật đầu: "Ừm, có thể hiểu được có thể hiểu được."
Hứa Nguyệt Lượng cảm thấy rất áy náy: "Nếu quán bar muốn bồi thường, chị nhờ Lạc lão bản nói cho tôi, tôi sẽ giải quyết a~"
Cuối cùng Lâm Ỷ Miên cũng mở miệng nói: "Được rồi, em đi đi."
Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô, Lâm Ỷ Miên ngồi, ánh mắt song song, không có ý muốn nhìn nàng.
Trong vài giây Hứa Nguyệt Lượng nhìn cô, Lâm Ỷ Miên cầm ly lên nhấp một ngụm.
Rượu làm ướt đôi môi cô một chút, trong ánh sáng mờ ảo biến thành một màu đỏ mê hoặc.
Hứa Nguyệt Lượng lại nhớ tới những lời Vưu Vi Vi nói, hô hấp của nàng trở nên gấp gáp.
Dù nàng không ổn đến đâu, Lâm Ỷ Miên cũng chỉ ngồi đó không nói tiếng nào, mọi bộ phận trên cơ thể nàng giống như mũi tên nhỏ đâm thẳng vào tim.
Dứt khoát, hô hấp liền hỗn loạn như vậy, giọng nói cũng run run: "Bác sĩ Lâm, hôm nay thực sự xin lỗi..."
Lâm Ỷ Miên: "Không có việc gì."
Hứa Nguyệt Lượng liếc mắt nhìn Hoàng Tiểu Nghệ, đột nhiên ghé vào bên tai Lâm Ỷ Miên vội vàng nói: "Tôi sẽ nhớ kỹ nợ chị một lần~"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng đứng thẳng dậy, tai đỏ bừng vẫy tay với hai người: "Vậy Tiểu Nghệ tỷ, bác sĩ Lâm, ngày mai gặp lại nha~"
Hoàng Tiểu Nghệ: "Sao..."
Hứa Nguyệt Lượng nhanh chóng xách túi chạy đi.
Hoàng Tiểu Nghệ: "..."
Hoàng Tiểu Nghệ nhìn Lâm Ỷ Miên: "????"
Lâm Ỷ Miên vẫn ngồi yên, nhưng lông mày đã thả lỏng, bên môi đột nhiên xuất hiện một tia ý cười.
Hoàng Tiểu Nghệ: "????"
Xem bát quái ở cự ly gần làm nàng cảm thấy tịch mịch, này cũng làm Hoàng Tiểu Nghệ gấp muốn chết: "Sao đây, rốt cuộc hai người đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi Nguyệt Lượng đã nói gì với cậu? Ngày mai gặp lại là thế nào? Hai người hẹn riêng sao???"
Lâm Ỷ Miên chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng: "Không có hẹn riêng."
Hoàng Tiểu Nghệ: "????"
Lâm Ỷ Miên cầm ly rượu lên, ngón tay cái xoa xoa lên thành ly: "Tớ vẫn còn tức giận."
Hoàng Tiểu Nghệ "Ối xời..."
Hoàng Tiểu Nghệ: "Yêu đương sẽ làm mất lý trí sao? Vừa rồi tớ hỏi cậu có đang tức giận không, cậu ném cho tớ một câu không có lại giống như ném cục đá.
Này Nguyệt Lượng quay lại, cậu ở đây nói còn tức giận??? Cậu tức giận còn cười cái gì??? Rốt cuộc là cậu đang vui hay là không vui??? Còn có trong phòng trên lầu kia có cái gì???"
Lâm Ỷ Miên chậm rãi uống.
Hoàng Tiểu Nghệ chỉ vào cô: "Cậu đừng có đắc ý, Nguyệt Lượng còn chưa nói cho cậu biết cái gì, tức chết cậu đi!"
Lâm Ỷ Miên: "..."
Hứa Nguyệt Lượng chạy ra khỏi quán bar, nhưng Vưu Vi Vi không rời đi mà vẫn ở vị trí ban đầu, này khiến nàng nhẹ nhõm một chút.
Thời tiết dần dần lạnh, khi thở ra còn có thể nhìn thấy một ít sương trắng.
Hứa Nguyệt Lượng sững người tại chỗ, chạm vào chính mình.
Vưu Vi Vi khó hiểu nhìn nàng, bước nhanh đến bên người Hứa Nguyệt Lượng, nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Áo khoác của cậu đâu?"
Hứa Nguyệt Lượng: "...!quên lấy rồi."
Vưu Vi Vi: "Vừa rồi cậu than lạnh, sau đó lại quên lấy áo khoác?"
Hứa Nguyệt Lượng: "..."
Cả khuôn mặt Vưu Vi Vi đều nhăn lại, giơ tay cởi đồng phục bóng chày của mình: "Tớ thật sự phục cậu rồi, sao mặt cậu lại đỏ như vậy? Bị gió thổi hai nháy liền bị cảm lạnh sao?"
Hứa Nguyệt Lượng lại xua tay: "Không có không có, không cần không cần, không sao không sao, không lạnh không lạnh."
Vưu Vi Vi: "..."
Hứa Nguyệt Lượng cơ hồ là nhảy sang bên đường đón taxi: "Chúng ta về thôi."
Nơi này bắt xe rất tốt, hai người lên xe, Vưu Vi Vi đặt áo khoác bóng chày lên đùi Hứa Nguyệt Lương.
“Cảm ơn nha ~” Hứa Nguyệt Lượng ngọt ngào nói, mặt vẫn đỏ, tai cũng đỏ, đỏ lên tới cổ.
Vưu Vi Vi nhìn nàng hồi lâu.
Hứa Nguyệt Lượng luôn có nhiều chuyện cần nói, không bằng hiện tại nương theo cơ hội này.
Nàng sờ gò má nóng rực của mình, nghiêng người nhích về phía Vưu Vi Vi, nhỏ giọng nói, "Tớ vừa mới câu dẫn bác sĩ Lâm..."
Vưu Vi Vi: "????"
Hứa Nguyệt Lương: "Gần giống với vị trí hiện tại, còn gần hơn một chút, tớ nói bên tai chị ấy, dùng loại ngữ khí kia..."
Vưu Vi Vi: "Loại ngữ khí nào?"
"Là loại này ~" Hứa Nguyệt Lượng học lại vài từ ngắn gọn, "Bác sĩ Lâm ~~"
Vưu Vi Vi đột nhiên co người lại, dán vào cửa xe, kéo xa khoảng cách với Hứa Nguyệt Lượng.
Nàng ngoáy ngoáy lỗ tai: "Cậu nói với tớ chuyện này làm gì?"
Mặt Hứa Nguyệt Lượng nóng đến mức sắp thiêu cháy, nàng tiếp tục nói: "Lúc đó là tớ lôi bác sĩ Lâm đi, lên lầu mở phòng, tớ nhảy cho một mình chị ấy xem......"
Vưu Vi Vi: "..."
Hứa Nguyệt Lượng: "Vừa bắt đầu là nhảy tương đối bình thường, về sau liền, ở trên đùi..."
Vưu Vi Vi cũng đỏ mặt, liếc tài xế một cái rồi dùng sức xua tay: "Đừng nói nữa đừng nói nữa, tớ không muốn biết."
May mà tài xế đang nghe radio, nói chuyện với nhóm, cho nên căn bản không quan tâm đến bọn họ.
Hứa Nguyệt Lượng cúi đầu, ngón tay xoắn vào nhau một lúc.
"Ý tớ là...!tớ cũng không phải là người đơn thuần chân thành lại lương thiện, tớ cũng sẽ làm một số việc quá mức, bởi vì...!dục vọng."
Vưu Vi Vi sửng sốt, Hứa Nguyệt Lượng nói từng chút một: "Tớ không thích nữ nhân, nhưng cũng chưa từng thích nam nhân.
Chính xác mà nói, trước đây, tớ giống như không suy xét tới mình có thích hay không."
"Tớ không biết tại sao cậu lại vào lĩnh vực này, nhưng tớ thì rất đơn giản, tớ thiếu tiền."
"Tớ đang rất thiếu tiền, vào đại học năm hai ba tớ bị bệnh, là loại bệnh phải tốn rất nhiều tiền, điều kiện gia đình tớ vốn dĩ rất bình thường, bán nhà cũng không đủ tiền phẫu thuật, vừa vặn có công ty chỉ muốn ký hợp đồng với tớ, tớ liền ký."
"Người khác không biết, cậu khẳng định là biết rất rõ tớ đã trải qua những gì mới được như bây giờ."
“Tớ vẫn còn ở khu vũ đạo.” Hứa Nguyệt Lượng cười nhìn Vưu Vi Vi, “Mấy năm trước không có cải chính, lúc này cũng là lúc chúng ta hỗn loạn nhất.”
Vưu Vi Vi: "Nhưng cậu không có..."
Hứa Nguyệt Lượng: "Tớ không làm vậy vì tớ không dám, tớ là người rất nhút nhát, nếu làm ra chuyện gì sẽ rất khó đi ra ngoài.
Ví dụ như chương live đã làm nhiều năm như vậy.
“Tớ không dám làm những chuyện có khả năng tồn tại nhiều nguy hiểm, ngay cả khi ba của tớ vẫn đang nằm trên giường, chờ tiền của tớ để cứu sống ông