Đội buôn đang đi trên đường chính ước chừng có hơn hai trăm người.Người đánh ngựa đi đầu là một thương nhân người Hồ thân mặc áo da, đầu đội mũ mềm, ở giữa hai hàng đội ngũ chỉnh tề là xe ngựa tốt, theo sau là đội lạc đà, hộ vệ eo đeo loan đao theo sát hai bên, vài con khoái mã chạy qua lại đầu đuôi cả đội ngũ để canh gác.Lúc phát hiện từ phía Nam đột nhiên bụi dâng đầy trời, hộ vệ lập tức kịp phản ứng, lớn tiếng hô lên, rút loan đao, bày ra đội hình phòng ngự.
Họ nhiều năm đi lại khắp nơi trên sa mạc, từ lâu đã quen thuộc tác chiến trên lưng ngựa, đáng tiếc lần này họ không phải đối mặt với kẻ cướp bình thường mà là kỵ sĩ Diệp Lỗ hung hãn nhất.Dao Anh xuống xe ngựa, cưỡi ngựa lên chỗ cao nhất dốc núi, nhìn thấy trên bình nguyên một trận đồ sát máu tanh.Đại Vương tử trực tiếp xé toang phòng ngự của đội buôn, giơ tay chém xuống, giết người như chặt dưa.
Không đến nửa canh giờ, Diệp Lỗ kết thúc trận chiến.Thương đội bị đánh đến thất linh bát lạc, hộ vệ từng người một đổ xuống dưới đao của kỵ sĩ Diệp Lỗ, nhóm thương nhân người Hồ nhịn đau bỏ hàng hóa chạy tứ tán, chưa đến mấy chục bước đã bị bọn kỵ sĩ đuổi kịp tàn nhẫn sát hại.Trong gió vẳng tới tiếng gào thét tuyệt vọng chói tai.Đại Vương tử một đao chém xuống một cái đầu, đầy người đẫm máu, chạy lên sườn núi, tung người xuống ngựa, lau vết máu dính trên mặt dày đặc, xách mấy cái đầu đẫm máu sải bước đi đến trước xe ngựa.“Công chúa, đây là ta tặng cho cô…” Gã cười ha ha, giơ đầu người lên, phát hiện trong xe trống rỗng, chợt sửng sốt.Sau lưng có tiếng vó ngựa.
Đại Vương tử quay lại.Gió rít gào cạnh dốc núi, Dao Anh ngồi trên lưng ngựa, vẫn một thân trang phục của công chúa Đại Ngụy điền trâm lễ y, kim thúy hoa điền, mặt che lụa mỏng, gió thổi tay áo tung bay, rực rỡ xán lạn, lộng lẫy tráng lệ, như hoa tươi khoe sắc, giữa vùng bình nguyên mênh mông càng nổi bật hiếm có.Ánh nắng mờ nhạt xuyên qua bầu trời âm u nghiêng chiếu, lồng trên cả người Dao Anh, tay nàng nắm dây cương, lạnh nhạt liếc Đại vương tử và mớ đầu người, khuôn mặt bình tĩnh.Cao quý ung dung, như thần nữ cửu thiên hạ phàm.Xem ra chém giết ban nãy đã không dọa sợ vị công chúa người Hán yểu điệu này.
Đại Vương tử híp mắt, tiện tay ném đầu người qua một bên, quay lại phía tùy tùng rống to: “Hạ trại tại chỗ!” Nói xong, đạp lên yên ngựa, chạy về đường chính.Hộ vệ của đội buôn bị chém giết toàn bộ, đám thương nhân người Hồ cũng đầu một nơi thân một nẻo, thiếu niên mười mấy tuổi, cụ già tóc trắng xoá cũng chạy không khỏi trường đao, chỉ còn hơn hai mươi cô gái người Hồ mặt mũi xinh xắn còn sống sót, quỳ trước vó ngựa đám kỵ sĩ run lẩy bẩy.Đại Vương tử cưỡi ngựa đi một vòng, tùy ý chọn một Hồ nữ kéo lên lưng ngựa.Mười mấy kỵ sĩ khác cũng giống gã, chọn cho riêng mình một Hồ nữ, chuẩn bị hưởng dụng chiến lợi phẩm.Dao Anh thu ánh mắt.
Tỳ nữ người Hồ Talie đứng cạnh ngựa Ô Tôn, mắt đỏ bừng, toàn thân hơi run.Dao Anh nói khẽ: “Sợ thì vào trong xe ngồi.”Talie lau khóe mắt, lắc đầu, trên khuôn mặt tái nhợt phun ra một ánh cười rầu rĩ: “Công chúa, năm nô mười hai tuổi bị người chú bán cho thương nhân, nô cũng giống mấy cô đó…” Cô chỉ mấy tỳ nữ người Hồ quỳ trong gió lạnh.“Thương nhân mang tụi tôi xuyên qua sa mạc, đi vào sông Lũng, định bán cho các nhà quyền thế ở Lương Châu.
Trên đường gặp cướp, đội buôn bị chết rất nhiều, nô bị bán trao tay ba bốn lần, cuối cùng lưu lạc đến Trung Nguyên.”Cho dù ở Trung Nguyên hay là sa mạc, trong thời loạn thì dân thường cũng phó mặc bị người xâm lược.Dao Anh xúc động hỏi: “Quê ngươi ở đâu?”Talie chỉ về hướng Tây: “Nô đã đi quá xa không còn nhớ rõ, nô chỉ nhớ thương nhân năm đó mang chúng tôi đi xuyên qua Tám trăm dặm Hãn Hải*.”*sa mạc Gobi (sa mạc lớn thuộc Mông Cổ)Dao Anh: “Quê ngươi ở Tây Vực à?”Tám trăm dặm Hãn Hải tức chỉ khoảng sa mạc không người giữa Ngọc Môn Quan vắt ngang giữa Y Châu và Qua Châu, khí hậu khô hạn ác liệt, bốn mùa gió lớn gào thét, mặt đất không có một cọng cỏ, vì vậy còn có tên là Lưu Sa Hà.Với người Hán, Lưu Sa Hà là chỗ bắt đầu của Tây Vực.Dao Anh nói: “Talie, bộ lạc Diệp Lỗ sẽ không xuyên qua Tám trăm dặm Hãn Hải, ngươi đi theo ta, không thể về lại quê nhà.”Hằng năm Diệp Lỗ du mục gần Qua Châu, hiện giờ Thổ Phiên lớn mạnh, Bắc Nhung thèm muốn dòm ngó các con đường Tây Vực, các nước Tây Vực bất lực chống lại, chỉ có một Phật quốc trong truyền thuyết còn khổ cực chống đỡ, vị hòa thượng Quân chủ kia sống không còn mấy năm, Diệp Lỗ sẽ không tùy tiện xuyên qua Lưu Sa Hà về phía Tây.Talie cười cười: “Công chúa, quê cũ của nô chỉ là một thành bang rất nhỏ, nô đã xa quê lâu như vậy, có khi đã diệt vong mất rồi.
Nô nguyện theo công chúa, không phải để đi Tây Vực, chỉ là muốn thoát khỏi nô tịch, về gần quê hương hơn một chút, không chừng có thể tìm được người cùng tộc thất lạc.”Cô thở thật dài, xoay người, sờ ngựa Ô Tôn, nhỏ giọng nói: “Công chúa, người Diệp Lỗ và người Trung Nguyên hay đọc sách coi trọng lễ nghi rất khác biệt, chúng cướp mọi thứ có thể cướp, mỗi lần chúng đánh cướp đội buôn hay bộ lạc, chúng sẽ giết sạch tất cả đàn ông, đến trẻ con cũng không buông tha, chỉ để lại phụ nữ và dê bò.
Trong mắt chúng, phụ nữ, súc vật, của cải đều là tài sản của chúng… Ngài tuyệt đối đừng vì thương mấy đội buôn mà ngăn cản Đại Vương tử, ở Diệp Lỗ, phụ nữ vĩnh viễn không thể ngăn cản đàn ông!”Dao Anh cười nhạt: “Talie, cảm ơn lời khuyên của ngươi, ta biết tình cảnh của mình, đến Diệp Lỗ, ta không còn là công chúa Đại Ngụy mà là Khả Đôn* của Diệp Lỗ.”*âm cổ của Hồi Hột, vợ Khả Hãn, tương đương Hoàng Hậu vợ vua.Nàng bây giờ như giẫm trên băng mỏng, không có năng lực cứu người.Mà một khi nàng mở miệng xin Đại Vương tử, gã không chỉ không hạ thủ lưu tình, mà còn nặng nề thêm, sẽ trước mặt nàng mà ngược sát những cô gái đáng thương kia.Mặt Talie ửng đỏ, là Hồ nữ thấp hèn, đến nay chưa từng có quý nhân nào cảm ơn cô.
“Công chúa, ngài không cần quá lo lắng, ngài xinh đẹp như hoa, quốc sắc thiên hương, Khả Hãn Diệp Lỗ chắc chắn sẽ đối với ngài nói gì nghe nấy.”Dao Anh nhớ đến bím tóc hoa râm rịn mồ hôi của vị Khả Hãn Diệp Lỗ, mặt mũi già nua, nhắm mắt.Nàng không thể sợ.Khi họ đang nói chuyện, tùy tùng đã dựng xong lều.Dao Anh biết dụng ý của Đại Vương tử cố ý sắp xếp, không lộ ra vẻ sợ hãi, về lều nghỉ ngơi.Đêm nay, dưới sườn núi tiếng sói tru đáng sợ luôn quanh quẩn.Hôm sau lúc xuất phát, trên đường lớn rải rác mấy cái xác đã bị thú hoang cắn xé đến thất linh bát lạc.
Đám Hồ nữ bị cướp đi theo sau cùng, nhìn thấy mấy xác người, che mặt khóc ròng.
Hôm qua, mấy cô vẫn còn ngồi trên lưng lạc đà hát vang mấy điệu dân gian Lương Châu.Một đêm trôi qua, long trời lở đất.Dao Anh ngồi trong xe ngựa, thầm nghĩ: Đợi đến khi Diệp Lỗ bị tiêu diệt, kết quả của nàng cũng chẳng tốt hơn Hồ nữ bọn họ.Lý Đức không sẽ phái binh tới cứu nàng.Lúc ông ta cần tới Diệp Lỗ thì đưa con gái ra thông gia, thu được Lương Châu xong Diệp Lỗ chẳng còn gì quan trọng với ông ta nữa.
Ông không có cuồng vọng nghĩ rằng với lực lượng của nước Đại Ngụy hiện tại sẽ có thể thu phục Tây Vực, thế cục Lương Châu phức tạp, ông ta bận rộn quét sạch mấy thế lực nội bộ còn sót lại của Lương Châu, tập trung binh lực chuẩn bị sau này xuôi Nam tiến đánh Nam Sở, trong thời gian ngắn sẽ không phái binh đến Hà Lũng.Không có ngoại viện, cạnh nàng chỉ còn Tạ Thanh, người hầu, thân binh, lúc Diệp Lỗ diệt vong, mấy chục người họ làm sao trốn được một kiếp?Dao Anh không biết Diệp Lỗ sẽ sụp đổ thế nào.Các bộ lạc trên thảo nguyên có thể giống Bắc Nhung nhanh chóng lớn mạnh, ngắn ngủi mấy năm thế lực bước ngang Đông Tây, nhưng cũng có thể một đêm hủy diệt, tan thành mây khói.Nàng chỉ có thể tùy cơ ứng biến.Hành trình tiếp sau, Đại Vương tử vẫn thỉnh thoảng lộ ra vẻ tham lam thèm muốn trước mặt Dao Anh.Gã rất tàn bạo, mỗi khi gặp gỡ đội buôn hay bộ lạc du mục, hai mắt lập tức sáng rực, triệu tập người ngựa đến đánh cướp.
Đôi khi, đến cả mục dân* dẫn vài con dê cũng không buông tha.*người chăn nuôiTalie và A Y biết tiếng Đột Quyết, nhanh chóng quen biết với người Diệp Lỗ, nghe ngóng không ít tin tức.Khả Hãn Diệp Lỗ có tất cả bảy con trai, trong đó ba người đã thành niên, ngoài ra còn nhận nuôi sáu nghĩa tử.“Đại Vương tử dũng mãnh thiện chiến, rất được Khả Hãn Diệp Lỗ coi trọng, ngài ấy rất tham lam, thường tranh chấp chiếm chiến lợi phẩm với mấy Vương tử khác.”“Nhị Vương tử bất mãn Đại Vương tử vì chuyện kế thừa, lén liên hợp tộc nhân, yêu cầu Khả Hãn Diệp Lỗ đuổi Đại Vương tử.”“Tam Vương tử âm ngoan tàn nhẫn, tự tay giết một người em trai.”“Hiện Khả Hãn yêu thích nhất là nghĩa tử Biệt Mộc Thiếp, lúc Khả Hãn đi Trường An gặp Hoàng đế, chính Biệt Mộc Thiếp đi cùng.”Dao Anh nghe đến đó, lòng hơi động, nhớ yến hội đêm đó nhìn thấy người đàn ông dị tộc.
Ánh mắt dò xét của người kia khiến nàng bất an thật lâu.“Có phải mắt của Biệt Mộc Thiếp đó màu vàng nhạt không nhỉ?”Talie gật đầu: “Người Diệp Lỗ nói, mắt của Biệt Mộc Thiếp giống mắt ưng, y không cha không mẹ, là con của ưng.”Tim Dao Anh đột nhiên siết chặt, cứng hết người.Tròng mắt màu vàng óng, không cha không mẹ, con của ưng… là trùng hợp sao?Dao Anh ổn định lại tâm thần.
Có lẽ nàng đã nghĩ nhiều, người đó không có khả năng xuất hiện ở bộ lạc Diệp Lỗ.Vài ngày sau, bộ hạ Khả Hãn Diệp Lỗ phái tới đón Dao Anh đã đến, Đại Vương tử dần dần thu liễm, không dám ăn nói đùa bỡn không chút kiêng kỵ với Dao Anh.Dao Anh nói muốn mấy Hồ nữ bị cướp giúp nàng trông coi đồ cưới mang từ Trường An đến.
“Vải vóc tơ lụa ta mang theo là lụa gấm quý giá tinh xảo nhất Trung Nguyên, một tấm đáng giá ngàn vàng, không thể ra mưa, không thể ra gió.”Tơ lụa Trung Nguyên bán chạy ở Tây Vực và Đại Thực, Phật Lâm xa hơn, giờ đây đường giao thương bị cắt đứt, một cây lụa tốt thậm chí có thể đổi một tiểu bộ lạc với quốc chủ Tây Vực.Bộ hạ và Đại Vương tử mắt sáng lấp lóe, nghĩ thầm đồ cưới của Dao Anh sau này sẽ thuộc về Diệp Lỗ, tuyệt đối không thể hủy hoại, nhận lời đầy miệng.Hôm sau, các Hồ nữ ngồi trên xe ngựa vận chuyển tơ lụa, người được đắp chăn lông rất dày, không cần mặc mấy bộ đồ mỏng manh đi đường.
Mấy cô nhận lệnh trông coi tơ lụa, đám kỵ sĩ Diệp Lỗ không thể tùy ý lôi đi tiết dục.Lúc cả đội dừng lại, người hầu của Dao Anh mang cho các nàng đồ ăn ấm bụng.Bọn Hồ nữ cảm động đến rơi nước mắt, nhìn thấy Dao Anh xuống xe, rối rít hành lễ, bằng giọng không thông thạo nói: “Ngài là Khả Đôn nhân từ nhất mà bọn tôi từng gặp.”Dao Anh thở dài.
Nàng cũng chỉ có thể làm đến mức đó.Thời tiết càng thêm rét lạnh, gió tuyết đan xen rất nhanh, họ không thể không đạp tuyết mà đi.Hung danh Đại Vương tử hiển hách, nhạn qua nhổ lông, các đội buôn, bộ tộc trên sa mạc nghe tin đã sợ mất mật.
Cho nên từ xa thấy đội của Diệp Lỗ xuất hiện, dù là đội buôn, mục dân hay là bộ tộc đều lập tức quay đầu chạy trốn, cả người Diệp Lỗ cũng không dám mạo hiểm bước qua trước mắt Đại Vương tử.Nhiều lần Đại Vương tử còn chưa kịp phát động tấn công, đối phương đã nhanh chân chạy trốn tới chỗ đường núi gập ghềnh, bất lợi cho kỵ binh tấn công.Đại vương tử tức điên.Hôm đó trời trong hiếm có, họ tránh gió