Đoàn của Dao Anh phóng ngựa chạy hết tốc lực một đêm.
Sau lưng chỉ có đồng tuyết mênh mang không bờ, truy binh của Đại Vương tử không đuổi theo.Sáng hôm sau, họ dừng lại một chổ ẩn nấp cạnh núi nghỉ ngơi.Tạ Thanh kiểm kê người ngựa, tới Dao Anh bẩm báo: “Không lạc một ai.”Dao Anh gật đầu, lấy mấy phong tin đã viết từ trước, chia ra giao cho mấy thân binh: “Trước đó ta có cho người đưa tin đi Lương Châu, có điều chưa hẳn tin có thể an toàn đến nơi, đến tận nơi cũng chưa hẳn có người coi trọng.
Các ngươi mang tin này, chia ra thật nhanh đi Tiêu Quan, Hàm Cốc Quan, Đồng Quan, còn có Lương Châu, tìm đến tướng sĩ đang phòng thủ, báo họ cần phải đề cao cảnh giới, chuẩn bị nghênh chiến.”Lại lấy hai phong thư nữa giao cho hai thân binh khác, “Các ngươi trực tiếp đi Kim Thành, ngựa không dừng vó, chạy xuyên đêm, đi phủ Đô Đốc Kim Thành tìm một văn nhân tên Đỗ Tư Nam bảo y rằng nếu y muốn lên như diều gặp gió thì cơ hội lập công đã đến.
Nếu Nam Sở có thể lui binh thì y sẽ danh khắp thiên hạ!”Các thân binh nhìn nhau, nói: “Nếu họ không tin thì sao?”Công chúa chỉ là một phụ nữ, hơn nữa còn là một công chúa hòa thân gả đi xa, đột nhiên nàng đưa thư thì có mấy tướng thủ thành tin là thật?Dao Anh thúc giục thân binh lên đường: “Mặc kệ họ tin hay không, thư đưa đến, kiểu gì họ cũng sẽ cảnh giác hơn, không được trì hoãn, lập tức đi!”Các thân binh chần chừ không muốn đi: “Công chúa, nhiệm vụ của tụi tôi là bảo vệ an nguy của ngài, những chuyện khác không quan hệ, giờ ngài đây còn chưa thoát hiểm, tụi tôi không thể bỏ mặc ngài được!”Họ là hộ vệ được Lý Trọng Kiền tinh tuyển chọn cho Lý Dao An, chỉ nghe theo Lý Trọng Kiền và Thất công chúa, dù trời có muốn sập thì họ vẫn muốn bảo vệ cạnh Thất công chúa.Dao Anh đưa tay vén mấy sợi tóc loạn bên mai, chạy liên tục một đêm, tóc tai bù xù, vẻ ngoài chật vật, nhưng đôi mắt vẫn sáng rõ tỉnh táo: “Đại địch trước mắt, nước sắp không còn, bên nào nhẹ bên nào nặng, các ngươi thật sự không phân rõ à? Không có thời gian chậm trễ! Đi!”Các thân binh trao đổi một ánh mắt, cúi đầu, không chịu khởi hành.Dao Anh choáng váng mắt hoa, lảo đảo mấy lần, rồi đứng vững: “Bây giờ tình thế khẩn cấp, chư quân lần này đi chưa hẳn có thể bình an đến đích, ta đây là giao phó tương lai Đại Ngụy, sống chết của hàng vạn dân chúng cho các ngươi.”Nàng vái chào các thân binh thật sâu.“Dù sống hay chết, các ngươi đều là chiến sĩ Đại Ngụy trung thành nhất! Nếu có thể còn sống trở lại Trường An, ta sẽ nâng cốc chúc mừng các ngươi!”Trong gió tuyết, thân nàng nhẹ run rẩy, nhìn thật mảnh dẻ đáng yêu.Lại kiên định như vậy.Các thân binh cắn răng, mắt rưng rưng, ôm quyền với nàng rồi cầm tin phóng lên lưng ngựa, nhanh chóng rời đi.
Dao Anh nhìn bóng lưng họ đi xa, cả đêm mệt mỏi như tràn về, tay chân hơi run rẩy, bỗng ụa một tiếng, môi tràn ra tơ máu.“Công chúa!”Tạ Thanh lập tức ôm lấy nàng.
Dao Anh nằm trong ngực hắn, cả người phát run, liên tiếp ọc ra mấy ngụm máu.Thân binh đưa túi nước đến, Tạ Thanh đút Dao Anh uống mấy ngụm, luống cuống dùng tay áo lau tơ máu bên môi nàng, lại sợ nàng bị thương bèn rút tay áo trong, nhẹ lau sạch cằm nàng.Dao Anh nghỉ một lúc, giãy dụa đứng dậy, tựa vào lưng ngựa, thở hổn hển mấy hơi: “Không thể chậm trễ… Một khắc cũng không thể chậm trễ…”Biệt Mộc Thiếp xuất phát sớm hơn nàng một ngày, nàng sợ không kịp.Dao Anh liếc nhìn mấy thân binh.“Các ngươi… theo sau… Mỗi hướng đều phải có người báo tin… ai đến bình an trước nhất, lập tức chạy từng quan khẩu báo tin!”Các thân binh rưng rưng vâng dạ, ôm nàng lên lưng ngựa, thúc ngựa quay người, hướng nhiều hướng khác nhau mau chóng đuổi theo.Móng ngựa lộc cộc, tuyết đọng hòa với bùn đất bay lên đầy trời.Cuối cùng bên cạnh Dao Anh chỉ còn lại hơn mười hộ vệ, Tạ Thanh rút trường đao, nghiêm mặt nói: “Không thể phái người đi nữa! Công chúa, bên cạnh người giờ chỉ còn mỗi bọn tôi! Truy binh Diệp Lỗ lúc nào cũng có thể đuổi theo!”Dao Anh nằm trên lưng ngựa, đau thương cười: “A Thanh… Dù bên cạnh ta có thêm hay bớt đi một hộ vệ… cũng vậy…”Người Diệp Lỗ sẽ đuổi theo không kịp, lúc Biệt Mộc Thiếp giật dây Đại Vương tử tru sát Khả Hãn Diệp Lỗ, các dũng sĩ trung thành với Lão Khả Hãn và các anh em của gã, Diệp Lỗ đã bị hủy diệt.Không, phải nói ngay từ giây phút Biệt Mộc Thiếp trở thành nghĩa tử của Khả Hãn Diệp Lỗ, bộ lạc Diệp Lỗ đã thành thức ăn trong mâm của Biệt Mộc Thiếp.Trước đó nàng còn nghĩ nguyên nhân Diệp Lỗ một đêm hủy diệt là vì sự tham lam của Đại Vương tử.
Giờ nàng mới hiểu, không chỉ bộ lạc Diệp Lỗ mà toàn bộ bộ tộc Hà Lũng đều diệt vong trong một đêm.Không ai trốn thoát.“Ta trốn