Lương Châu.Một tòa quan ải nguy nga hùng cứ ở gần và thông với thành lớn Hà Đông, kéo dài gần hai dặm, tường thành cao mấy trượng uy nghiêm đứng vững, thủ giữ con đường quan trọng nối liền với Trung Nguyên.Đã sắp tối, trong thành khói bếp lượn lờ, trên tháp cao tướng sĩ giữ quan ngáp thay phiên giao ban, bỗng thoáng nhìn thấy trên bình nguyên phía Tây bụi đất tung bay, mười mấy kỵ mã hất lên hoàng hôn mênh mông chạy vội tới, lập tức nhào tới trước phòng quan sát, thổi kèn lệnh.Trong tiếng kèn tu tu, cửa thành mở ra, Đô úy Tần Phi vừa tới Lương Châu không lâu tiến lên đón, thấy Lý Huyền Trinh thoi thóp trên lưng ngựa, rống to: “Xảy ra chuyện gì?”Thân binh Thái tử nhảy xuống lưng ngựa: “Trên đường về thành bọn tôi gặp phục kích!”Tần Phi lòng nóng như lửa đốt, cõng Lý Huyền Trinh sắc mặt tái nhợt, nhanh chân xông vào trong đường: “Người phục kích các ngươi là ai?”Thân binh lắc đầu: “Nhìn không ra, có thể là tàn binh của Hà thị.” Thế lực còn sót lại của Lương Châu chưa bị tiêu diệt, dù Khả Hãn Diệp Lỗ chính tay đâm thủ lĩnh Hà thị, tộc nhân Hà thị vẫn âm thầm ẩn núp chờ thời cơ.Quân y chạy tới rất nhanh, sau lưng Lý Huyền Trinh trúng mấy mũi tên lại phi nhanh xuyên đêm, vết thương vô cùng thê thảm, cũng may trời lạnh nên chưa thối rữa, và độc trên tên là loại độc rất thường gặp, không khó cứu chữa.Tần Phi dậm chân nói: “Đang yên đang lành, Điện hạ đi Diệp Lỗ làm gì?”Bình thường Thái tử rất nghiêm túc cẩn thận, nhưng điên lên thì chẳng còn ngó ngàng, tỉ như chỉ đem mấy thân binh đi cùng Khả Hãn Diệp Lỗ đến bộ lạc Diệp Lỗ.Thân binh lau mồ hôi, đáp: “Nghĩa tử Khả Hãn Diệp Lỗ Biệt Mộc Thiếp nhiệt tình mời Điện hạ đi dự lễ, còn muốn không say không nghỉ với Điện hạ, Điện hạ từ chối không được mới đi.”Trong lúc Lý Huyền Trinh và Khả Hãn Diệp Lỗ hợp sức tác chiến, Biệt Mộc Thiếp nhiều lần đề cập chuyện Khả Hãn sắp cưới công chúa Văn Chiêu.
Mới đầu Lý Huyền Trinh không để ý, nhưng gần đến khi Khả Hãn lên đường về bộ lạc, hắn đột nhiên đổi ý, nhận lời mời của Biệt Mộc Thiếp, đi theo.Lông mày Tần Phi nhíu nhẹ: Chẳng lẽ vì Thái tử bỏ qua lúc công chúa Văn Chiêu xuất giá nên cố ý đến xem lễ? Không phải ngài luôn rất ghét công chúa Văn Chiêu sao…Quân y ra đơn trị thương cho Lý Huyền Trinh, Tần Phi sợ trong đêm có chuyện ngoài ý muốn nên ngồi canh cạnh giường Lý Huyền Trinh, không dám chợp mắt.Nửa đêm, Lý Huyền Trinh bắt đầu sốt cao, miệng mê sảng.
Tần Phi vắt khăn lau mặt cho Lý Huyền Trinh, nghe tiếng gọi trong miệng hắn từng lần một, ngẩn ngơ, đầy kinh hãi, khăn trong tay rơi xuống chậu đồng tóe lên đầy bọt nước.Lý Huyền Trinh trên giường đột nhiên thẳng người ngồi dậy, tóc tai bù xù, hai mắt đỏ rực, trên da lưng trần trụi vết thương chồng chất, tựa như lệ quỷ.Tần Phi giật nảy mình.Lý Huyền Trinh chân trần nhảy xuống đất, lảo đảo xông ra khỏi phòng.
“Ta không hối hận!” Trong đêm yên tĩnh, giọng hắn nghe như tiếng gào thét tuyệt vọng, “Ta không hối hận!”Tần Phi lấy lại tinh thần, quơ lấy y phục trên bình phong, lộp cộp chạy xuống: “Điện hạ!”Cả thân trên Lý Huyền Trinh trần trụi, tóc dài rối tung, trên dưới cả người chỉ mặc một chiếc quần lụa rất mỏng, chân trần bước ngập trong tuyết sâu qua gần mắt cá chân, nhào về một binh sĩ đang di chuyển trực đêm, lôi người xuống ngựa rồi tự xoay người leo lên, đá bụng ngựa đạp tuyết chạy vội đi!Tần Phi gấp đến dậm chân, đoạt ngựa theo sau.Lý Huyền Trinh cưỡi ngựa lao ra khỏi cửa lâu, thẳng về hướng Tây.
Gió bấc thấu xương, Tần Phi cưỡi trên lưng ngựa cóng đến run lẩy bẩy, Lý Huyền Trinh không mặc y phục lại như không việc gì đón gió lao vùn vụt, tóc dài bị gió lốc thổi bay rối loạn, da thịt cóng đến tím xanh, dáng vẻ như điên loạn.Tần Phi giục ngựa tiến lên, đuổi kịp Lý Huyền Trinh, khống chế dây cương hắn, đợi ngựa Lý Huyền Trinh chạy chậm lại lập tức bay người lên ôm lấy Lý Huyền Trinh lăn xuống ngựa.
Vù vù vài tiếng, Lý Huyền Trinh lăn xuống lưng ngựa.
Hắn ngửa mặt nằm trên mặt tuyết lạnh cóng, nhìn trăng sáng treo cao trên bầu trời đêm, vẻ điên cuồng hơi hòa hoãn bớt.“A Nguyệt…” Hắn đưa tay bắt về phía không khí lạnh lẽo, vết thương trên lưng rịn máu tươi, “Tại sao muội là con của Tạ Mãn Nguyện?”…Tháng ba năm đó, măng xuân nảy mầm, liễu rũ chim oanh kêu, hắn cũng bị thương nặng giống bây giờ.Quân y nói, chỉ có vị thần y ở Xích Bích trị hết được thương thế của hắn.Lý Huyền Trinh ngụy trang thành người Nam Sở cầu y, một mình đi Xích Bích, đến bến thuyền, khi thuyền chậm rãi cập bờ, trên bờ một thiếu nữ mỉm cười nhìn.Tuổi cô gái ấy không lớn, phấn trang ngọc trác, xinh xắn tươi đẹp, đứng nơi đó đón gió, cười nhẹ nhàng, hai mắt như một đôi trăng khuyết sáng tỏ.Trong tích tắc, Lý Huyền Trinh hoảng hốt nghĩ thiếu nữ trước mắt như đã từng quen biết.
Rõ ràng là lần đầu gặp gỡ, đáy lòng của hắn lại có cảm giác rất gần gũi.
Như đang độc hành trong tuyết chợt thấy một đám lửa chập chờn, một nồi cháo sôi ùng ục, ấm áp cả người đang đông lạnh.Lý Huyền Trinh chưa từng có cảm xúc đó, trong lòng kỳ lạ nhưng không lộ ra mặt, thẳng đến nhà thần y xin thuốc.Hôm sau, Xích Bích có trận mưa nặng hạt, thương thế hắn nặng thêm, không ngồi dậy được, nằm ở dưới hiên ngoài phòng của thần y, ướt đẫm cả người.Đang trong mê man, một đôi tay nhỏ trắng noãn duỗi tới, dìu hắn dậy vào trong hành lang tránh mưa, đưa một bát thuốc nóng hổi lên môi cho hắn uống hết.Lý Huyền Trinh vẫn mơ hồ, mãi mấy ngày sau mới hoàn toàn tỉnh táo.Nhìn thấy trên bến tàu thiếu nữ đá bóng dưới hiên, thấy hắn tỉnh, một chân xinh đẹp dẫm lên bóng, đôi lúm đồng tiền trên gò má mỉm cười ngọt ngào, “Huynh đài, ngươi tỉnh rồi!”Mỗi ngày cô bé đưa thuốc cho Lý Huyền Trinh, thấy hắn trơ trọi đáng thương, thỉnh thoảng còn chia ít đồ ăn cho hắn.
Mãi một tháng sau, Lý Huyền Trinh mới mở miệng hỏi cô bé: “Muội tên gì?”Thiếu nữ cười khẽ: “Ta là A Nguyệt.”Lý Huyền Trinh trong lòng mặc niệm mấy lần, thầm nghĩ, cái tên rất thích hợp với nàng, sáng trong như trăng sáng.A Nguyệt hỏi lại Lý Huyền Trinh: “Còn huynh đài tên gì?”“Ta họ Dương.” Lý Huyền Trinh nghĩ nghĩ, “Dương Trường Sinh.” Dương là họ giả.
Trường sinh nô, là tên tục Đường Doanh đặt cho.Hắn vốn nghĩ mẹ không còn, sau này chẳng còn ai gọi mình vậy nữa, song khi cô bé ấy cười gọi hắn Trường Sinh ca ca, hắn đột nhiên cảm thấy có lẽ đời này hắn cũng không đến mức cô độc mãi.Năm tháng ở Xích Bích như một giấc mộng.
Trong mộng hắn là Dương Trường Sinh, quen biết một thiếu nữ tên là A Nguyệt, hắn nghe nàng kể mình có người anh trai tốt nhất trên đời, khóe miệng cong lên.Nếu A Nguyệt là em gái hắn, chắc chắn hắn vô cùng thương yêu cưng chìu, không nỡ để cô bé phải nhíu mày, càng không để lại một mình cô bé ở Xích Bích chẳng quan tâm.
Lần đầu hắn có một thứ cảm giác không phục, như một nhi lang bình thường tự cho mình siêu phàm, hành động theo cảm tính, âm thầm muốn so cao thấp với anh trai của A Nguyệt, hắn sẽ là một người anh trai hoàn mỹ hơn mạnh mẽ hơn.Khi lên thuyền về quận Ngụy, hắn kinh ngạc nhận ra họ có thể là đồng hương nhưng không nghĩ sâu xa, mãi đến khi A Nguyệt đứng ở đầu thuyền, vui vẻ chỉ vào thanh niên cưỡi tuấn mã trên bờ.“Trường Sinh ca ca, người cưỡi hắc mã đó là anh trai muội!” Lời còn chưa dứt, nàng nhìn thấy tùy tùng đánh cờ Đường gia đứng cách Lý Trọng Kiền không xa mà ngẩn ngơ.Lý Huyền Trinh không biết một khắc đó Lý Dao Anh nghĩ gì trong lòng.
Hắn chỉ biết khi hắn nhận ra Lý Trọng Kiền, trong đầu vang ong ong như vô vàn sấm nổ bên tai.Dường như tất cả mọi người đang cười nhạo hắn.Thống khổ, phẫn nộ, tuyệt vọng.Thù hận.Cô ta lừa hắn! Cô ta là con gái của Tạ Mãn Nguyện, là em gái Lý Trọng Kiền!Trời cao đã đùa cợt hắn dữ dội biết bao… Từ khi mẹ mất, lần đầu để hắn cảm nhận được sự dịu dàng, để hắn không nhịn được muốn gần gũi, muốn chăm sóc cho cô gái ấy thật tốt, lại là con gái của kẻ thù.Kiếp này hắn đã định sống để báo thù.
Khuôn mặt bị thiêu hủy của mẹ hiện lên trước mặt hắn, “Giết sạch chúng! Giết sạch chúng!”Trong nháy mắt, mọi tình cảm tốt trước đó đều hóa thành nỗi hận sôi trào mãnh liệt ngập trời, đáy lòng hắn nổi lên một đám lửa lớn rừng rực, hắn cảm thấy phẫn hận, xấu hổ, nhục nhã.Phẫn nộ của hắn không thể hóa giải, hắn hận không thể giết nàng! Như vậy cô bé sẽ vĩnh viễn là A Nguyệt mà hắn biết, họ có thể vĩnh viễn dừng lại trong đoạn năm tháng ấy.Hai mắt Lý Huyền Trinh lóe sắc lạnh rực màu máu, gân xanh nổi lên trán, bóp họng Dao Anh, bóp rất chặt.
Dao Anh kinh ngạc nhìn hắn, định đẩy ngón tay lạnh như băng của hắn.
Hắn dùng sức, không chút nể tình.Nàng nhìn vào cặp mắt phượng đỏ như máu, “Trường Sinh ca ca…”…Gió tuyết tuyết tràn ngập, trong bóng đêm yên lặng như có tiếng nỉ non than mà không phải than mấy năm trước: Trường Sinh ca ca…Lý Huyền Trinh nằm ngửa trên mặt tuyết, cả người run lẩy bẩy, mắt phượng đỏ rực như con thú bị nhốt rống to: “Đừng gọi ta như vậy! Đừng gọi ta như vậy!”Tần Phi đứng bên cạnh luống cuống: “Điện hạ…” Khó trách mấy năm nay Thái tử thay đổi thất thường, thì ra giữa ngài và Thất công chúa có một đoạn quá khứ.Lý Huyền Trinh quay nhìn Tần Phi, ánh mắt đăm đăm, bỗng nhiên nhào tới, níu ống tay áo hắn: “Khi mẹ ta chết, Lý Dao Anh còn chưa ra đời… Con bé chưa ra đời, không tính, đúng không?”Tần Phi nghẹn ngào, không nói nên lời.Lý Huyền Trinh cười ha ha, khuôn mặt tuấn tú lộ ra mấy phần dữ tợn, lại tự nói: “Mẹ không đề cập đến cái tên A Nguyệt, nàng không tính, nàng không tính, nàng không tính là kẻ thù của ta!”Hắn loạng chà loạng choạng đứng lên.
“Ta sai rồi, ta đi đón nàng, nàng không tính!”Tần Phi ngăn lại Lý Huyền Trinh cười đến cổ quái: “Điện hạ… Khả Hãn Diệp Lỗ sẽ không thả người.”Mắt phượng Lý Huyền Trinh trợn lớn, đáy mắt đen như mực thiêu đốt lên hai luồng sáng rực: “Thì ta cướp nàng về.”Tần Phi thở dài: “Ngài giành được về sao?”Lý Huyền Trinh dừng chân.
Đúng nhỉ, đoạt không được, lúc hắn xúc động đã đồng ý lời mời tới bộ lạc Diệp Lỗ, bên cạnh chỉ có mấy thân binh, vốn không có năng lực mang nàng về.Dù có mang về, Lý Đức cũng sẽ đưa nàng đi lần nữa.Cục diện hôm nay đều do hắn tạo nên.
Nếu không phải hắn dùng kế để Khả Hãn Diệp Lỗ gặp nàng một lần trong Pháp hội Phật Đản, Khả Hãn sẽ không chủ động đưa Lương Châu làm sính lễ, Lý Đức sẽ không chủ ý đánh lên người nàng.
Nếu Lý Đức không hạ chỉ tứ hôn thì khi Lý Trọng Kiền xảy ra chuyện, nàng không cần dùng nó để trao đổi.Ánh lửa trong mắt Lý Huyền Trinh từng chút từng chút dập tắt, quay về với mênh mông vắng vẻ.
Thần sắc hắn đờ đẫn, bước tới trước mấy bước, vết thương trên lưng ê ẩm đau, trong tim còn đau đớn hơn, bịch một tiếng, đổ xuống mặt tuyết.Tần Phi thở dài, đỡ hắn về lưng ngựa, dẫn về phòng.Vừa trở lại cửa lâu, binh sĩ đi tuần cầm lấy một phong thư vọt lên: “Điện hạ, tin!”Tần Phi nhìn Lý Huyền Trinh đang chết lặng, nói: “Đưa qua trưởng sử trước đi.”Binh sĩ vội la lên: “Thư từ phía Tây đưa tới! Người Hồ đó nói là công chúa Văn Chiêu bảo hắn đến đưa tin! Cấp tốc, không thể chậm trễ!”Tần Phi sững sờ, còn chưa mở miệng, Lý Huyền Trinh trên lưng ngựa đột nhiên động đậy, ra tay chộp phong tin trong tay tên binh sĩ.Hai tay hắn run không ngừng, thử nhiều lần mới mở ra tin.Ánh đuốc ảm đạm rọi xuống, trong ánh lửa yếu ớt hắn đọc xong thư, vẻ mặt đột nhiên trầm xuống.
“Các nơi canh gác! Cử các tiếu tham đi*!” Lý Huyền Trinh thẳng tắp lưng, không để ý đến vết thương trên lưng, nhanh chóng ra chỉ thị, “Cảnh báo các trạm gác, lập tức khóa quan! Đóng chặt cửa thành! Bất kể là ai đến kêu cửa, không được để ý!”*lính tình báo.“Truyền lệnh xuống, các bộ cố thủ!”“Ai sợ chết, chém!”Căn dặn xong, Lý Huyền Trinh gọi thân binh tới: “Các ngươi nhanh đi Diệp Lỗ đón công chúa Văn Chiêu về!”Binh sĩ trong cửa lâu ngơ ngác giây lát, cùng vâng dạ, chia ra thi hành mệnh lệnh.Tiếng kèn trầm thấp tu tu thổi, xuyên qua gió tuyết mênh mông, từ quan ải hướng về hai bên Nam Bắc ra tín hiệu, quan ải các nơi lập tức hưởng ứng, tiếng kèn vang vọng chân trời.Bầu không khí nghiêm túc.Tần Phi theo sát sau lưng Lý Huyền Trinh, xông lên phòng quan sát.Lý Huyền Trinh đầy nghiêm túc, cùng với kẻ điên cuồng ban nãy tưởng như hai người, vội vàng mặc y phục, tóc dài tùy ý cột một chùm, đứng trên tháp cao hẻo lánh trên tường thành, nhìn ra phía Tây xa xa, đồng tuyết bát ngát phía Bắc.Biệt Mộc Thiếp lại là Hải Đô A Lăng.…Hải Đô A Lăng, là cháu trai thủ lĩnh Bắc Nhung coi trọng và tín nhiệm nhất.Truyền thuyết y sinh ra trên thảo nguyên trong một bộ lạc sống bằng chăn cừu, sau đó bộ lạc của y bị thảm sát, toàn bộ nam nữ trong tộc chết dưới đao kẻ cướp, y được thả xuống lòng sông thuận dòng trôi dạt, lưu lạc đến trên băng nguyên được mấy sói cái thu dưỡng, còn sống sót như một kỳ tích.Năm mười một tuổi hắn giết chết sói cái đã nuôi hắn lớn lên, tìm nương tựa vào bộ lạc Bắc Nhung, bằng công phu kỵ xạ hơn người mà được thủ lĩnh bộ lạc thưởng thức, nhận nuôi dưới gối, đi theo thủ lĩnh Nam chinh Bắc chiến.Thủ lĩnh đó chính là Ngõa Hãn