Trên hành lang vang lên tiếng bước chân, cung nhân đưa tới một thiếp mời đính vàng niêm phong: “Đại Vương, trưởng sử nói bọn Triệu tướng quân bao Diệu Âm các, đợi ngài đến ạ!”Lý Trọng Kiền lấy lại tinh thần, nhận thiếp mời.Dao Anh nhếch miệng.Tính Lý Trọng Kiền thích tận hưởng lạc thú trước mắt, cưỡi ngựa Chương Đài*, ngàn vàng mua nụ cười, thêm nữa còn chưa cưới chính phi, khi không chinh chiến ngoài kia thì thường xuyên yến ẩm cùng bộ hạ thâu đêm suốt sáng.*dạo kỹ việnĐàn ông Lý gia ai cũng tràn đầy tinh lực.Đại quân khải hoàn, tiếp theo Lý Trọng Kiền không thể thiếu xã giao.Dao Anh căn dặn ca ca: “Anh à, đừng để bụng trống uống rượu, dùng ít bánh canh trước khi uống nhé, còn nữa, uống ít rượu chút, uống nhiều hại người.”Hắn uống rượu là kiểu thả cửa ngàn chén, nhiều lần uống đến say không còn biết gì.Lý Trọng Kiền nghe nàng dặn dò, ngón tay cong lên, cười quệt chóp mũi nàng.“Nhớ kỹ, thưa bà quản gia.”Dao Anh đưa hắn ra ngoài.Lý Trọng Kiền đẩy nàng vào trong điện: “Đừng quản ta nữa, hôm nay em mệt mỏi cả ngày, nghỉ ngơi sớm đi. Mai anh mang về bánh Hồ nướng thịt dê Sùng Nhân phường mà em thích ăn nhất.”Mắt Dao Anh đảo quanh, thừa cơ ghé vào trên vai hắn đòi hỏi, nũng nịu nói: “Thêm bánh xốp ngàn tầng Chương bà ở tiệm trái cây đối diện tự làm nữa nhé.”Lý Trọng Kiền không chút nghĩ ngợi nói: “Được.”Giọng Dao Anh càng thêm ngọt ngào nhão nhẹt: “Anh giúp em một bình Lục Nghĩ nữa, em thích rượu đục.”Lý Trọng Kiền nhíu mày.Dao Anh đu cánh tay hắn, kéo dài giọng: “Anh, xin anh á!”Lý Trọng Kiền cúi đầu vặn chóp mũi nàng: “Đừng hòng!”Dao Anh bĩu môi.Lý Trọng Kiền đối nàng chiều chuộng tuyệt đối, nàng muốn gì hắn cho nấy, riêng chỉ có điểm này quản rất nghiêm, ngay cả hộ vệ đều nghe lời hắn cảnh cáo, theo dõi rất sát sao.Không cho phép nàng uống rượu.Lần uống rượu trước đã là chuyện năm ngoái.Hôm nay có rượu hôm nay say, cũng không biết bọn hắn có thể sống đến bao lâu, thống thống khoái khoái uống chút rượu thì sao?Hắn uống rượu như nước, lại không cho phép nàng uống rượu.Dao Anh tức giận buồn bực buông tay áo Lý Trọng Kiền, quay người đi vào.Vừa bước hai bước, bên tai một tiếng cười khẽ, cánh tay kiên cố của Lý Trọng Kiền vòng tới, nhẹ nhàng nắm hông nàng.Hắn quen dùng song chùy, lực khỏe như trâu, Dao Anh cả người bị xoay theo, đầu đụng vào phiến giáp mỏng trước ngực hắn.Lý Trọng Kiền đỡ lấy Dao Anh, sờ lên cái đầu nhỏ trước ngực.“Đúng là có cao thật.”Trước kia chỉ cao tới đầu hổ chỗ giáp ngực, giờ đã đến bả vai hắn.Dao Anh lập tức chuyển giận thành vui.Lý gia quận Ngụy là nhà võ tướng có tiếng, binh sĩ thẳng tắp cường tráng, nữ lang cao gầy to lớn.Ca ca Lý Trọng Kiền cao tám thước, Lý Huyền Trinh cũng dáng người mạnh mẽ. Nàng từ khi trổ mã luôn mong mình được cao hơn, mỗi lần Lý Trọng Kiền xuất chinh trở về liền lôi hắn đo xem mình cao tới đâu của hắn rồi.Dao Anh đưa tay so đỉnh đầu mình đến chỗ giáp ngực của Lý Trọng Kiền, thỏa mãn nhoẻn miệng khẽ cười, nhón chân lên tiếp tục so: “Em còn cao nữa nhé.”Lý Trọng Kiền vẻ mặt trêu chọc, duỗi hai ngón tay quơ quơ trước mắt nàng, ấn bờ vai nàng thấp xuống, để nàng trung thực đứng.“Muốn cao thì phải ngoan ngoãn nghe lời ngự y, uống thuốc đúng giờ, không cho phép uống rượu.”Dao Anh khí khái khoát tay: “Không đụng là không đụng.”Nàng biết Lý Trọng Kiền là vì tốt cho mình.Lý Trọng Kiền mỉm cười đưa mắt nhìn nàng đi vào, xoay người ra cung.Đã đến giờ giới nghiêm, nhà nhà đốt đèn, bóng đêm mông lung, ánh trăng như bạc vẩy đầy xuống phố dài yên tĩnh, trên nóc cung điện cao thấp đan xen là một mảnh trời đêm vô ngần. Đầy sao lấp lóe, như khảm vạn vảy bạc.Trưởng sử đã chờ từ sớm ngoài cửa cung, trong vắng vẻ bỗng nhiên truyền đến dồn dập tiếng chân ngựa hí, thúc ngựa lên đón.Lý Trọng Kiền khoác áo bào trắng mỏng ngang vai, một ngựa lao vùn vụt mà ra.Trưởng sử đuổi theo hắn, báo cáo mấy chuyện quan trọng, nói: “Đại vương, Từ Bưu mới cầu kiến, lão nô đã đuổi hắn.”Trong bóng đêm, đường nét gương mặt sáng lên của Lý Trọng Kiền như đao tạc: “Gã gặp ta làm gì?”Dao Anh đã nhắc chuyện ban ngày rồi.Trưởng sử nói: “Gã đến chịu đòn xin tội.”Lý Trọng Kiền cười lạnh: “Xin tội gì?”Trưởng sử đáp: “Từ Bưu nói, gã cố tình vi phạm, đánh cướp nhà lương thiện, là tội thứ nhất, tội thứ hai, gã làm công chúa bị doạ.”Thất công chúa không thể thấy máu.Lý Trọng Kiền kéo nhẹ khóe miệng: “Mất hai ngón tay, giọng điệu gã có oán giận không?”Trưởng sử cười đáp: “Không ạ, sau khi Từ Bưu tỉnh rượu, không chỉ không một lời oán giận, còn cười lớn mấy tiếng, nói Thất công chúa không hổ là em cùng mẹ ngài, gã tâm phục khẩu phục. Từ Bưu từng lập được quân lệnh trạng, nếu không phải công chúa lưu tình, gã không phải mất ngón tay, mà là đầu trên cổ, tuy gã là kẻ thô kệch nhưng vẫn hiểu chút phân tấc.”Lý Trọng Kiền lạnh nhạt ừ, nói: “Coi như gã thức thời.”Trưởng sử hiểu, mạng Từ Bưu đã giữ được.Nếu Từ Bưu đứt mất hai ngón tay mà dám phàn nàn công chúa, Lý Trọng Kiền tuyệt sẽ không giữ lại thứ tai hoạ này.Mấy tên thân binh xách đèn xa xa rọi ở phía sau, từ chỗ sâu bức tường phường tối thui văng vẳng tiếng ca múa cười vui.Trưởng sử nói tiếp: “Đại Vương, các cô gái bị cướp đã được đưa về nhà, Công chúa còn hạ lệnh tra rõ trong quân và quan tướng trong Vương phủ ai trái lệnh cấm, quấy rối bách tính…”Ông ngừng lại, muốn nói lại thôi.Lý Trọng Kiền không nhịn được nói: “Cứ nói.”Trưởng sử thở dài, thành khẩn nói: “Đại Vương, dưới trướng ngài như Từ Bưu, Lữ Hằng, Tôn Tử Nghi đều là hạng cỏ cây một chữ lớn không biết, cao ngạo không nghe lời, lỗ mãng ngang ngược, thường xuyên ngang nhiên trái lệnh cấm, trở ngại danh tiếng ngài, sao không nhân cơ hội này chỉnh đốn quân kỷ? Mượn chuyện Từ Bưu kinh sợ họ, để bọn họ bớt phóng túng một hai phần?”Mấy lời này trưởng sử đã muốn nói từ lâu.…Mấy đời Tạ gia nắm giữ Kinh Nam, tứ thế tam công*, dòng dõi có tiếng. Trong tộc nhân tài xuất hiện lớp lớp, con em đều là chi lan ngọc thụ, làm tướng làm tể**, văn võ đều tinh.*nhiều thế hệ giữ chức quan cao.**nhập tắc vi tương, xuất tắc vi tướng: ý tứ là xuất chinh làm tướng soái, vào triều làm Tể tướngĐến thời tiền triều, phiên trấn cát cứ, quần hùng cùng nổi lên, thiên hạ chia năm xẻ bảy, Trường An dễ dàng thay đổi qua nhiều tay, ở đất Quan Trung sinh linh đồ thán.Để đuổi dị tộc hung ác tàn bạo ra Trung Nguyên, mấy thế lực lớn của Trung Nguyên ngắn ngủi liên minh.Kinh Nam lúc ấy không ngại, nhưng Thái gia Tạ gia vì nghĩ tới đại cục, dứt khoát dẫn con cháu trong tộc tiến Bắc chống địch.Khi đó trong tộc tất cả già, khỏe mạnh, thanh niên ba đời đều dũng cảm tiến lên không do dự ra chiến trường, thiếu niên để tóc trái đào cũng không ngoại lệ.Con cháu Tạ gia, đời đời kiếp kiếp đều là như thế.Văn võ họ đều giỏi, từ nhỏ một bên học thi thư, một bên luyện võ nghệ, mười một mười hai tuổi đã theo cha anh chinh chiến sa trường, bảo vệ quốc gia, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên.Danh vọng của Tạ gia không dựa vào quyền mưu giở trò, mà là do từng đời một, từng người con cháu anh dũng chiến đấu nơi sa trường, da ngựa bọc thây Tạ gia lấy về!Lúc thái bình, Tạ gia lui về Kinh Nam, bảo vệ bách tính.Gặp loạn thế, binh sĩ Tạ gia lao ra chiến trường, tuyệt không hai lời.Non sông tươi đẹp, một tấc không nhượng!Một lần Tạ lão thái gia đi, mang tất cả con cháu kiệt xuất Tạ gia và quân đội tinh nhuệ, chỉ để lại gia tướng ở lại giữ Kinh Nam.Mười vạn người.Từ lão thái gia, đại tướng quân, đại công tử, đến Tạ Thập Bát Lang quân mười một tuổi, từ lão binh trui luyện trải qua gió mưa bão tố, đến tiểu tốt mới nhập ngũ.Một đi không trở lại.Mười vạn anh linh, chôn xương tha hương.Một trận thảm liệt quyết chiến bảo vệ Trường An, để Chu thị có thể chiếm cứ Quan Trung địa thế hiểm yếu nhất mấy châu.Sau Chu thị xưng đế, Quan Trung thái bình, nhưng thế lực các nơi khác sớm tự lập vương, thế cục rung chuyển.Chờ Chu