Kể từ khi ba người xuất hiện trước cửa tiệm thì mọi sự chú ý đã đổ dồn vào, bởi vì cả ba cực kỳ đẹp.
Đó là kiểu nhan sắc thu hút chứ không đơn giản là ưa nhìn.
Lại thêm tướng tá oai phong, dáng hình oai vệ, tay cầm bảo kiếm trông càng đẹp mắt.
Trong đó, người khiến nữ nhân ở đây nhốn nháo nhất là Chu Minh Hiên, bởi vì y đi một mình vào cửa tiệm.
Mới xuất cung ra giang hồ không lẽ lại chửi mắng dân lành thì kì cục quá.
Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Minh Hiên vội chuồn ra ngoài.
- "Ca, ta không đổi y phục nữa."
Chu Minh Duẫn như cười mà cố nhịn, dửng dưng đáp:
- "Sao thế? Không ưng ý bộ nào hả?"
- "Ưng với không ưng cái gì.
Tới bộ dáng y phục thế nào ta cũng còn chưa nhìn được."
Ha ha...
- "Được rồi, đừng náo nữa.
Ta vào với huynh."
Dứt lời, Thiên Nguyệt lần nữa giơ tay đẩy Chu Minh Hiên đi trước.
Thấy cả hai đã vào tiệm thì Chu Minh Duẫn cũng lững thững theo sau.
Rồi xong, cả cái tiệm đột nhiên đông khách bất ngờ, nam nhân hay nữ nhân gì cũng đều ra vào tấp nập.
Miệng mồm ai nấy đều bình phẩm vải vóc qua loa, trong khi hai con mắt lại ngoái về phía nhóm ba người họ.
Thiên Nguyệt ở trên Thiên Sơn từ nhỏ, loại trường hợp thế này nàng chưa bao giờ gặp, nhất thời có chút ngượng ngùng.
Mà nhị vị hoàng tử tuy hằng ngày diện kiến thần quan đã quen với việc đứng ở nơi đông người, nhưng trước giờ chưa ai dám nháo nhào lại gần họ và nhìn chằm chằm vào họ như vậy cả.
- "Thiên Nguyệt à, hay là chúng ta đổi nơi khác đi."
Chu Minh Duẫn đề nghị.
Nghe lời này mà Chu Minh Hiên như tìm thấy ánh sáng vậy, thở phào trong lòng.
Cứ tưởng Thiên Nguyệt cũng nhất trí nhưng ngờ đâu nàng chẳng nghe thấy lời nói đấy, bởi vì nàng đang bộc phát nội lực.
Ngọc khẩu lớn tiếng:
- "Ai dám lại gần chúng ta trong phạm vị mười bước, ta chặt chân."
"..."
Khuôn mặt kiều tiểu linh lung khi cau mày và mím môi tức giận trông lại có xu hướng đáng yêu? Khoan, Chu Minh Hiên vội lắc đầu vì nhìn sai trọng điểm rồi.
"Cái gì chứ? Đây là tiệm nhà cô nương sao?"
"Tiểu cô nương trông mĩ mạo mà nói chuyện ngông cuồng vậy? Chúng ta tới mua y phục còn cần phải tránh mặt ai ư?"
"Đúng đúng.
Mắt là của chúng ta, tiệm là của lão bản đây.
Chúng ta mua có trả tiền đàng hoàng."
"Ra ngoài còn cấm người khác nhìn được sao?"
"Vốn dĩ còn ghen tị với nàng ta, ai ngờ tính tình lại hống hách như vậy."
Miệng lưỡi ai nấy đều sa sả.
Bất quá, loại giọng điệu này Thiên Nguyệt vốn không xem trọng.
Nàng chẳng nói nhiều lời, trực tiếp rút kiếm chém một đường xuống sàn gỗ.
Khí lực từ kiếm tỏa ra đẩy tất cả những người ở đây thối lui về một góc.
Nhát kiếm này chỉ xuất khí, không xuất lực, vì vậy không hề gây thương tổn gì tới con người lẫn vật chất.
Song, nàng tra kiếm vào vỏ, thong thả nói:
- "Ổn rồi, huynh chọn đồ đi."
"..."
Trời ạ, đây mới đúng là tính cách của người trong giang hồ nè.
Nhị vị hoàng tử thế mà cùng trố mắt nghẹn họng, cảm thán không thôi.
Vị cô nương này thật dứt khoát, cũng may nàng là người cùng phe mình.
Chu Minh Duẫn huých huých khuỷu tay vào người Chu Minh Hiên, nhỏ giọng:
- "Lục đệ, còn không mau chọn nhanh lên.
Nhì nhằng nàng ấy chém đệ bây giờ."
- "Ca à!"
Chu Minh Hiên giật mình quay ngoắt sang nhìn ca ca bằng ánh mắt trách móc.
Đã là lúc nào rồi còn trêu chọc y nữa.
Không để chậm trễ, sau khi nhìn vài bộ y phục gần đó thì Chu Minh Hiên cũng cầm lên được một bộ tương tự màu sắc cùng kiểu dáng với bộ y đang mặc.
- "Ta chọn bộ này.
Vậy...!vậy ta vào trong thay nha, chờ ta một tí thôi."
Lúc nói câu này, ngữ điệu còn hơi run run thành ra không được lưu loát lắm.
Chu Minh Hiên ném bội kiếm của mình sang tay ca ca rồi chạy một mạch vào phòng kín.
Thiên Nguyệt nhìn hành động của y mà không khỏi ngơ ngác:
- "Huynh ấy sao thế?"
- "Sợ bị chém."
- "Hả?"
- "Khụ...!Thiên Nguyệt cô nương, trước nay chưa ai trị được cái tính nghịch ngợm và lá gan lớn hơn trời của đệ đệ ta cả."
- "Vậy sao? Ta thấy huynh ấy khá hoạt bát mà?"
Khá hoạt bát với lá gan