Võ Tuấn Kiệt có vẻ không kiên nhẫn, chỉ chờ thêm mấy phút thôi bây giờ cũng là quá dài đối với anh ta rồi, nghe được câu hỏi, anh ta trả lời: “Sư phụ bảo tôi đến Tần Thành thì tìm người, là một vị bằng hữu của sư phụ, thế nhưng tôi lỡ tay đánh mất tờ giấy ghi địa chỉ của người đó rồi nên không tìm được.”Liễu Hạ Vi: “……”Tần Tuyết Y: “……”Vu Cẩm Vân: “……”Vương Thiên Quân cũng cạn lời thế nhưng vẫn hỏi: “Vậy anh có biết tên người anh cần tìm không?”Võ Tuấn Kiệt vừa ngóng đồ ăn vừa trả lời: “Có chứ, người đó là Thạch Hùng Long, Thạch tiên sinh, là bằng hữu của sư phụ tôi nên có lẽ cũng trên dưới 50 tuổi, mấy ngày tôi đi khắp Tần Thành để hỏi thăm tin tức của ông ấy mà không được.”Liễu Hạ Vi: “……”Tần Tuyết Y: “……”Vu Cẩm Vân: “……”Não tên này làm bằng… đất à? Tần Thành có cả chục triệu người, dù chỉ là họ Thạch cũng phải mấy trăm nghìn người, hắn ta đi hỏi thăm mà chỉ có mỗi thông tin là tên với tuổi thì có mà đến kiếp sau.Vương Thiên Quân thắc mắc: “Sao anh không gọi về hỏi sư phụ?”Nhưng rất nhanh anh nhận ra tên này… làm gì có điện thoại, chắc sư phụ hắn cũng thế và kể cả sư phụ hắn có thì hắn cũng chả có số mà gọi luôn mất. Thế nên đổi câu hỏi: “Cứ cho anh không gọi được sư phụ đi, vậy vẫn có thể về núi Bồng Lai để hỏi lại mà?”Võ Tuấn Kiệt lắc đầu: “Không được, nếu sư phụ biết không đánh chết tôi mới lạ.”Lúc này thì đồ ăn cũng ra, Võ Tuấn Kiệt liền vùi đầu vào ăn nhanh đến mức cứ như sợ đồ ăn mọc cánh bay mất vậy.Vương Thiên Quân nhắc nhở: “Anh ăn từ từ thôi, tôi gọi rất nhiều đồ ăn, sẽ không thiếu đâu.”Mấy người Thiên Quân cũng bắt đầu ăn, họ cũng không hỏi gì thêm vì biết tên Võ Tuấn Kiệt này bây giờ đầu chả còn nghĩ được gì khác ngoài đồ ăn cả.Cái tên này ăn thật sự nhiều, biết trước hắn đói lâu ngày nên Vương Thiên Quân gọi một suất đồ ăn dành cho… mười người. Áng chừng hắn ăn một phần dành cho năm người là hết mức, mấy người bên anh ăn một phần năm người còn lại là đủ.Điều ngạc nhiên là hắn phải ăn hết một phần dành cho 6-7 người, cũng may là bên này mấy cô gái cũng ăn không nhiều, miễn cưỡng thành vừa đủ.Ăn uống no nê sau hắn cười ha ha: “Cảm ơn mọi người đã chiêu đãi tôi một bữa thịnh soạn thế này, bây giờ tôi phải đi tìm Thạch tiên sinh đây, sau này có dịp nhất định sẽ báo đáp, hẹn ngày tái ngộ.”Nói xong hắn định đi, đúng là bó tay tên này thật, Vương Thiên Quân cản lại: “Từ từ đã, anh có biết Tần Thành này rộng bao nhiêu, lại có bao nhiêu người không? Anh định tìm Thạch tiên sinh như thế nào đây?”Võ Tuấn Kiệt lại ngồi xuống, đăm chiêu suy nghĩ rồi trả lời thản nhiên: “Cần gì quan tâm nhiều thế, tôi cứ đi khắp nơi hỏi thôi, kiểu gì chả ra.”Vương Thiên Quân lắc đầu: “Tần Thành này có hơn mười triệu người, nếu anh định dùng cách đó tìm Thạch tiên sinh thì kiếp sau cũng chưa tìm được đâu.”Võ Tuấn Kiệt nhíu mày: “Vậy phải làm thế nào?”Vương Thiên Quân lôi điện thoại ra, nói: “Hiện nay mạng xã hội rất phát triển, nếu anh huy động cộng đồng này thì tìm một người không phải khó, rồi, anh có thông tin gì về Thạch tiên sinh không, càng chi tiết càng tốt.”Võ Tuấn Kiệt vuốt cằm, nói: “Tôi cũng không biết gì nhiều về ông ấy cả, nhưng tôi có một bức ảnh sư phụ đưa, cùng với địa chỉ nhà để tôi tìm được ông ấy chính xác nhất. Nhưng giờ địa chỉ mất rồi, chỉ còn ảnh thôi.”“Ảnh đâu?”- Vương Thiên Quân hỏiVõ Tuấn Kiệt liền lôi bức ảnh từ trong túi áo ra đưa cho anh, bức ảnh cực kì rõ nét, là ảnh vừa mới chụp cách đây không lâu.Vương Thiên Quân liền chụp lại bức ảnh, đăng lên trang cá nhân, rồi lại chia sẻ cho mấy nhóm tìm người lạc.Xin lỗi Thạch tiên sinh, ông không có bị lạc, chúng tôi bắt đắc dĩ mới phải làm vậy, mong ông tha thứ.Vì có ảnh nên rất nhanh có thông tin về Thạch tiên sinh, ông ấy ở một ngôi nhà cạnh sông Đỏ- một con sông nằm giữa lòng Tần Thành, tính ra cách Minh Nguyệt không xa.Nhưng hiện giờ đã muộn, không tiện thăm hỏi, cuối cùng Vương Thiên Quân đành đưa Võ Tuấn Kiệt vào một khách sạn và thuê cho anh ta một phòng.Dẫu sao cũng không thể để một người xa lạ vào ở biệt thự được, nhất là khi nhà có tới mấy cô gái xinh đẹp.Trước khi đi thì Vương Thiên Quân hẹn sáng mai sẽ đưa anh ta tới gặp Thạch tiên sinh.Về đến nhà thì cũng đã rất muộn, thế nhưng mấy người đều chưa vội tắm rửa hay nghỉ ngơi.Liễu Hạ Vi lên tiếng: “Thiên Quân, anh cảm thấy tên Võ Tuấn Kiệt này thế nào?”“Tên này thật sự rất kì lạ, thế nhưng anh lại không cảm thấy ở hắn sự giả dối, em đang lo hắn là đồng bọn của mấy kẻ chúng ta đánh mấy hôm trước sao?”Hạ Vi lắc đầu, cô nói: “Chúng ta mới đánh mấy tên kia được vài ngày, còn tên này thật sự đã bị bỏ đói