Đoạn nói chuyện vừa rồi Thiên Quân cùng Tuyết Y, Cẩm Vân đều nghe rõ ràng từ đầu tới cuối.Gia Hân có hiểu biết về mấy bang phái kia hơn họ nhiều, ngay cả cô còn e ngại thì rõ ràng mọi chuyện nguy hiểm hơn những gì họ tưởng tượng.“Anh có một cách.”- Thiên Quân nói“Cách gì?”- mấy cô gái đồng thanh“Ngày mai chúng ta sẽ đưa Võ Tuấn Kiệt đến đây, nói rằng muốn giao lưu võ thuật với anh ta, nếu như anh ta thật sự mạnh mẽ thì khả năng cao là anh ta đang nói thật, đúng không?”Liễu Hạ Vi suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Quả thật cách này có thể làm được. Hành động của anh ta sẽ là căn cứ để chúng ta nhận định chính xác nhất.”Ngày hôm sauVương Thiên Quân tới khách sạn đưa Võ Tuấn Kiệt về biệt thự của mình.Đến nơi, Võ Tuấn Kiệt ngơ ngác hỏi: “Thạch tiên sinh ở đây hả?”Rõ ràng mức độ xa hoa của căn biệt thự làm Võ Tuấn Kiệt choáng váng, ngay cả khi họ mới chỉ đứng từ sân nhìn vào.Thiên Quân trả lời: “E hèm, trước khi tới gặp Thạch tiên sinh thì chúng tôi có chuyện muốn nhờ anh.”Võ Tuấn Kiệt nhíu mày: “Có việc gì thì nói đi, nhưng nói trước, việc khó quá tôi không làm nổi đâu nhé.”Thiên Quân cười: “Việc này anh nhất định làm được, chúng ta thử so tài đi.”“So tài?”“Đúng vậy, là chúng ta thi chạy này, rồi đấu võ với nhau ấy.”Cứ tưởng Võ Tuấn Kiệt khi nghe lời đề nghị này sẽ cân nhắc nhưng anh ta ngay lập tức nhận lời với ánh mắt sáng ngời: “Được được, tôi rất thích mấy việc so tài kiểu này đó.”Khu biệt thự Minh Nguyệt có rất nhiều tổ hợp giải trí và thể thao, tất nhiên cũng có cả đường chạy dài.Về phần thi chạy thì Vương Thiên Quân sẽ so tài với Võ Tuấn Kiệt, nội dung thi sẽ là chạy hết quãng đường 5 km.Khởi động xong, hai người bắt đầu vào đường chạy.Trước khi hai người chạy thì Hạ Vi đã ở ngoài bấm giờ.“Bắt đầu”Chỉ nghe thấy một tiếng “vút” xé gió, hai người Thiên Quân và Tuấn Kiệt đã biết đâu mất tăm.Hạ Vi, Tuyết Y và Cẩm Vân liền nhảy lên khán đài quan sát.Tốc độ của Võ Tuấn Kiệt rất nhanh, vừa vào cuộc đã bỏ lại Thiên Quân rất xa.Đường chạy là một vòng tròn, thế nên cuối cùng Võ Tuấn Kiệt lại trở về nơi xuất phát.Thành tích của Võ Tuấn Kiệt vô cùng khủng khiếp, chạy hết quãng đường 5 km chỉ mất hơn 3 phút, đạt vận tốc lên tới gần 100 km/giờ.Vài phút sau thì Thiên Quân mới về đến nơi, tổng thời gian anh chạy là hơn 5 phút, đạt vận tốc gần 60 km/ giờ.Tất nhiên đây chỉ là một quãng đường ngắn, chỉ có thể đo được tốc độ mà không thể dùng làm căn cứ xác định nội lực hay thể lực được, nhưng ít ra thì với vận tốc này việc anh ta chỉ cần hai ngày để chạy từ Bồng Lai Thành tới Tần Thành là việc hoàn toàn có thể, thậm chí ngay cả khi anh ta nghỉ ngơi ăn uống giữa đường.Chiến thắng làm Võ Tuẫn Kiệt rất phấn khích, anh ta reo hò: “Ha ha, tôi thắng rồi, tôi có được thưởng gì không?”“Bọn tôi sẽ mời anh một bữa ăn ngon hơn hôm qua, thế nào?”- Thiên Quân nóiMắt anh ta sáng lên, liên tục gật đầu.“Chúng ta vẫn còn phần thi võ nữa, nếu anh thắng thì chúng tôi sẽ mời anh một bữa nữa, cho anh được tự do chọn.”- Thiên Quân nói tiếp“Được, được, thi ngay đi.” Hình như bây giờ đầu anh ta chỉ có thức ăn thì phải, hây, Võ đại ca, huynh nhớ Thạch tiên sinh là ai không?Lần thi này Hạ Vi ra sân, để phòng tránh nguy hiểm không đáng có thì họ cùng nhau tới một bãi đất trống lớn gần khu biệt thự Minh Nguyệt.Thực lực của Hạ Vi tăng mạnh, Thiên Băng Chưởng của cô cũng đã có sự thăng tiến, đây là một cơ hội tốt để luyện tập.Vừa rồi Hạ Vi đã biết tốc độ của Võ Tuấn Kiệt rất nhanh, tuy nói rằng trong trận đánh thì còn nhiều yếu tố như phản ứng hay sức mạnh, nhưng tốc độ nhanh như thế cũng rất đáng sợ.Quả nhiên trong chớp mắt anh ta đã tiếp cận được cô, tung ra một đòn đánh nặng trịch về phía mặt cô.Hạ Vi nhanh như chớp giơ tay phải đã ngưng tụ sẵn Thiên Băng Chương lên đón đỡ, hai đòn đụng nhau kêu “bụp” một cái. Cô không để anh ta có thời gian suy nghĩ, sau đòn đỡ thì phóng tới ba cây kim băng đã ngưng tụ bằng tay trái.Khoảng cách quá ngắn cùng sự bất ngờ khiến Võ Tuấn Kiệt không thể né tránh, đành đưa tay trái lên đỡ kim băng, ngay lập tức ba cây kim băng đâm vào tay anh ta, tan chảy.Võ Tuấn Kiệt kêu lên “khá lắm” đang định nhảy lên trả đòn thì tay trái bỗng mất hết cảm giác, đành đưa chân lên đá.Đòn tấn công