Việc cái tên cả người máu me đầm đìa này vẫn luôn đi theo mình, Liễu Hạ Vi rất rõ ràng.Chỉ là để xem cái tên định giở trò gì nên vẫn luôn giả vờ không biết.Thấy hắn giữa đường nhảy ra chơi trò anh hùng cứu mỹ nhân, Liễu Hạ Vi khịt mũi coi thường.Cái trò vặt vãnh cô đã xem qua không biết bao nhiêu lần.Hắn muốn diễn thì cứ để hắn diễn đi, dù sao cô cũng đâu có trả cát xê.Thế nhưng đến giờ cô bỗng cảm thấy có gì đó không thích hợp.Diễn chân thực vậy sao?Đánh nữa có thể chết người đó.Mà dù không chết e rằng cũng tàn phế cả đời đi.Là người luyện võ, Liễu Hạ Vi rất rõ ràng những chỗ Vương Thiên Quân bị đánh toàn là chỗ hiểm.Hơn nữa lực đánh không nhẹ, nhưng nếu chỉ thế thôi thì cô cũng không thèm quan tâm.Vấn đề là cái đám người điên này vẫn còn muốn đánh tiếp, không sợ chết người sao?Liễu Hạ Vi nhíu mày, dùng chân hất cây gậy trong tay Vương Thiên Quân lên tay cầm.Gã nãy thật sự không còn tí sức nào, cô dùng lực nhẹ như vậy cũng có thể đoạt được cây gậy trong tay hắn, như là cây gậy vốn dĩ không có ai cầm vậy.Những tên điên kia vẫn liên tục hô hào và ra đòn, Liễu Hạ Vi liền nhảy đến phía Vương Thiên Quân, nhanh nhẹn đánh ra hai đòn vào hai tên côn đồ gần nhất.Hai đòn này vừa nhanh vừa mạnh, cũng đánh vào những vị trí hiểm yếu.Hai tên bị đánh lập tức mất sức chiến đấu, ngã lăn ra.Thấy Liễu Hạ Vi nhảy ra, cái tay tóc đỏ cầm đầu hơi mất bình tĩnh, giận dữ lên tiếng: "Cô thực sự muốn ăn đòn phải không?"Liễu Hạ Vi cười khẩy, quay cây gậy trong tay hai vòng rồi lao đến trước mặt tên tóc đỏ cầm đầu."Đánh gãy chân cô ta rồi lôi về cho tao, đừng đánh vào mặt là được, đợi lúc tao lột hết quần áo của nó, đặt nó dưới thân xem nó còn kiêu căng như vậy không.”Tên tóc đỏ kinh hoảng ra lệnh, Hạ Vi đã ở rất gần hắn.Mười tên côn đồ nghe lệnh liền nhảy ra bao vây Hạ Vi, vung gậy phang về phía cô.Liễu Hạ Vi nhẹ nhàng lách ra né tránh.Cứ thế vừa tránh vừa vung gậy ra đỡ, hoàn toàn không chịu chút tổn thương nào.Né tránh rồi đỡ đòn xong, cô lại vung gậy ra tước lấy cây gậy của tên côn đồ ở gần, đồng thời vung gậy vào gáy hắn.Tên côn đồ lập tức bất tỉnh.Cứ thế chỉ trong chưa đến mười chiêu, Hạ Vi đã tước hết số gậy còn lại của lũ côn đồ.Quá nửa trong số đó thậm chí đã bị đánh gục.Rồi lại chỉ trong vài chiêu tiếp theo lại đánh gục hết mấy tên còn lại.Lúc này cái gã tóc đỏ vừa tức vừa thẹn, hét lên: "Tao phải giết mày"Rồi hắn lao về phía Liễu Hạ Vi.Liễu Hạ Vi bình tĩnh chờ đợi hắn vung gậy.Tuy nhiên tên tóc đỏ chỉ giả vờ tấn công Hạ Vi, mục tiêu thật sự của hắn lại là Thiên Quân. Lúc ra tay hạ gục lũ côn đồ bao vây thì vị trí của Hạ Vi đã thay đổi, không còn chắn ở trước Vương Thiên Quân nữa.Hiện tại thì Vương Thiên Quân đang nằm giữa cô với tên tóc đỏ.Vì không hề nghĩ đến việc tên tóc đỏ có thể bỉ ổi thế, Hạ Vi cũng bị kinh ngạc.Lúc này đã không kịp đỡ đòn hộ Thiên Quân rồi, cô đành nhằm vào hắn ném vút cây gậy tới.Thế nhưng tên tóc đỏ chỉ chờ có thế, hắn dừng hẳn động tác tấn công Thiên Quân, quay vút lại về phía Liễu Hạ Vi ném ra một gói bột.Liễu Hạ Vi giơ tay lên che nhưng cũng khó mà cản được hết bột, một chút bột liền dính vào mặt cô.Hạ Vi tức giận, lập tức đá vào bụng tay tóc đỏ đánh gục hắn.Giải quyết xong xuôi đám côn đồ, Liễu Hạ Vi liền nhìn về cái tên anh hùng rơm nào đó đang nằm bất tỉnh trước mặt, cô thở dài.Anh hùng gì chứ, thân mình còn không lo xong.Hạ Vi lắc lắc đầu.Thế nhưng nghĩ vừa rồi, Thiên Quân gục xuống rồi vẫn muốn bảo vệ cô làm cô không nỡ bỏ hắn lại đây.Nghĩ nghĩ một lúc, Hạ Vi liền mang Thiên Quân về nhà.Cái tên này thật sự thê thảm, trên người không còn chỗ nào là không bị thương.Hạ Vi nhíu mày, cũng không bỏ mặc hắn.Thế là cô đành lấy hộp y tế ra sơ cứu và băng bó cho Thiên Quân.Nghĩ đến lúc đầu hiểu lầm hắn làm cô có chút áy náy.Nếu cô nhận ra sớm hơn sớm thì hắn đã không ra nông nỗi này.Thật ra hắn cũng không có làm gì