Sáng hôm sau tại nhà Hạ Vi.Ánh nắng ban mai đi kèm với chút lành lạnh của mùa đông làm Vương Thiên Quân cảm thấy cực kỳ dễ chịu.Cơ thể của anh cũng đã bớt đi sự đau đớn, chỉ còn lưu lại chút gì đó rất thoải mái.Hức hức!Thiên Quân giật mình, hình như là có tiếng khóc.Ai đang khóc nhỉ?Tiếng khóc này làm anh cực kỳ khó chịu.Mỗi tiếng khóc cứ như một cái búa gõ thẳng vào tim anh vậy.Anh ngồi dậy, nhìn về nơi phát ra tiếng khóc.Ở phía góc phòng đang có một cô gái cuộn tròn lại, ngồi thu lu khóc.Lúc này Thiên Quân mới thanh tỉnh, kia không phải Liễu Hạ Vi sao?Hôm qua... hôm qua xảy ra chuyện gì?Thiên Quân trầm mặc, bỗng thấy trên giường còn lưu lại vết máu.Cuối cùng thì anh cũng nhớ lại đêm qua xảy ra chuyện gì.Hôm qua anh không uống rượu nhưng ý thức cũng mơ hồ không khác gì uống rượu cả nên nhất thời mới không nhớ ra.Sau một đêm cơ thể anh đã tốt lên nhiều, đứng dậy đi lại hoàn toàn không vấn đề.Thiên Quân bước xuống khỏi giường, tiến về phía Hạ Vi.Người khóc là cô mà sao lòng anh lại nhói đau đến thế?Anh muốn lập tức tới ôm cô vào lòng."Đừng đến gần tôi.”- Liễu Hạ Vi thấy Thiên Quân tiến về phía mình, không kiềm chế được hét lên.Vương Thiên Quân khựng lại, trong nhất thời không biết làm sao.Nhưng cuối cùng anh vẫn từ từ tiến tới."Tôi đã bảo đừng đến gần tôi.” TiTiếng hét lớn hơn, gần như Hạ Vi đã dùng toàn bộ sức lực để hét lên.“Tôi xin lỗi.” Thiên Quân cúi mặt nói."Xin lỗi ư? Xin lỗi thì có tác dụng gì? Xin lỗi có khiến hôm qua trở lại không? Xin lỗi có thể trả lại tôi sự trong trắng không?"Liễu Hạ Vi nghẹn ngào, nước mắt vẫn không ngừng lăn dài trên má.Ngoài câu này ra, Liễu Hạ Vi cũng không có trách móc gì Vương Thiên Quân.Cô chỉ có thể tự trách mình, trách mình sao lại mang hắn về nhà.Trước đây dù có chuyện gì thì cô cũng chưa bao giờ mang đàn ông về nhà.Giờ thì hay rồi, cô mất đi sự trong trắng cho một kẻ mà tên cô cũng chẳng biết.Cô ân hận, tại sao cô không gọi điện cho cứu thương rồi bỏ đi như cô vẫn từng làm chứ?Tại sao cô lại có chút không nỡ chứ?Giờ thì xong rồi, trong sạch của cô bị hủy rồi.Liễu Hạ Vi vốn là một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi được nhà họ Liễu nhận về nuôi, vì thế cô luôn cố tỏ ra mạnh mẽ, cô dùng vẻ ngoài mạnh mẽ để che giấu đi nội tâm vốn yếu đuối và đầy vết thương của mình.Năm hai tuổi bị bỏ rơi, cô đã khóc rất nhiều, thế nhưng từ sau lần đó, cô đã tự hứa với mình sẽ không bao giờ khóc nữa.Thế nhưng hôm nay, cô lại khóc, còn khóc rất nhiều.Vương Thiên Quân vẫn đứng đó nhìn cô khóc, lòng anh cũng đau đớn vô cùng.“Đừng khóc nữa, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”Thiên Quân bỗng nghiêm nghị lên tiếng.Nếu là bình thường, Hạ Vi căn bản coi thường điều này.Gì mà chịu trách nhiệm chứ.Hai người mới chỉ gặp nhau hôm qua, tên cũng chưa biết.Cưới ư?Tuy rằng mất đi sự trong trắng rất đau khổ, nhưng phải gả cho một người mình không yêu không phải còn đau khổ gấp bội ư?Nhưng không hiểu tại sao Hạ Vi lại không thể nói ra được ý nghĩ trong lòng, lại rụt rè nghi hoặc như thể sợ Thiên Quân nói đùa: "Anh sẽ chịu trách nhiệm?""Phải.” Vương Thiên Quân lập tức khẳng định không chút đắn đo.Không đợi Liễu Hạ Vi lên tiếng, Vương Thiên Quân tiếp tục cam đoan: "Cho tôi ba ngày, được không, ba ngày sau tôi sẽ cho cô thấy được tôi thành tâm đến mức nào.”Liễu Hạ Vi ngẩng đầu lên nhìn Vương Thiên Quân, trong ánh mắt không còn sự tự tin như thường, nhẹ nhàng gật đầu.“Đúng rồi, anh tên là gì?” Hạ Vi hỏi.“Vương Thiên Quân.” Thiên Quân nhẹ nhàng trả lời.Ngồi chờ Liễu Hạ Vi ổn định một chút, Vương Thiên Quân ngay lập tức trở về nhà.Mở điện thoại ra, đập vào mắt anh là hơn ba mươi cuộc gọi nhỡ của Tuyết Y và Cẩm Vân.Lập tức Thiên Quân mở điện thoại gọi cho Tuyết Y một cuộc, nói mình ngay lập tức trở về.Về đến nhà, Thiên Quân không chút giấu diếm, đem chuyện hôm qua rành mạch kể cho Tuyết Y và Cẩm Vân.Tuyết Y đầu tiên là bất ngờ, sau đó lại trầm mặc không nói câu nào.Còn Vu Cẩm Vân thì coi như không có chuyện gì, cười khanh khách."Vậy là nhà chúng ta sắp có thêm một người, ông xã sắp có vợ ba rồi.”Cẩm Vân không những không tỏ ra chút ghen tị nào, lại còn coi đây như chuyện vui.Thiên Quân liếc về phía Tuyết Y, rụt rè hỏi: “Em không có ý kiến gì chứ?”Lúc này thì Tuyết