Bất kể như thế nào thì bên Lưu gia cũng tức giận không nhẹ, Hạ Vân Long cũng bị mắng cho một trận, lão gia phải tự mình nói xin lỗi thì mọi chuyện mới tạm thời lắng xuống.
Hạ Vân Long vốn đã đặt máy bay đến Santorini hưởng tuần trăng mật ngay ngày hôm sau nhưng hành trình tạm thời bị hủy bỏ, Lưu Nghiên cứ một mực không lên tiếng, trông sắc mặt cô không tốt lắm, có hơi phần tái nhợt.
Về đến nhà, lão gia tử nói với Lưu Nghiên: "Nghiên Nghiên, nếu như cháu thấy không thoải mái thì lên lầu nghỉ ngơi đi."
Lưu Nghiên quả thật không muốn ở chỗ này, vì vậy gật đầu một cái: "Cám ơn ông nội."
"Ông nội, vậy cháu..."
Hạ Vân Long muốn nói mình đưa Lưu Nghiên lên lầu, lời còn chưa dứt đã bị lão gia cắt đứt.
"Vân Tuyết, cháu cũng đưa con đi nghỉ đi, thuận tiện đưa Nghiên Nghiên trở về phòng luôn.
Nghiên Nghiên có cái gì không hiểu thì cứ hỏi chị hai, các cháu đều là con gái phụ nữ thì dễ hiểu ý nhau hơn."
Nụ cười của lão gia rất đỗi hiền hòa.
Lưu Nghiên có thể cảm giác được lòng tốt mà ông dành cho mình, vì thế tâm trạng căng thẳng cũng nhẹ lòng hơn chút.
Cô nhẹ giọng nói cảm ơn với ông rồi theo Hạ Vân Tuyết cùng lên lầu.
Hai người lên lầu, Hạ Vân Tuyết đưa Lưu Nghiên tới phòng của Hạ Vân Long.
Lưu Nghiên có hứng thú với Man cho nên cứ mãi nhìn thằng bé.
Man bày ra vẻ mặt rất "khốc", bé biết Lưu Nghiên là vợ Hạ Vân Long chứ không phải của Hạ Phạm Hành, cho nên bé không muốn thân cận với Lưu Nghiên.
"Nghiên Nghiên, đây là phòng của Vân Long, bên trái là phòng tắm, bên phải là phòng treo đồ.
Em có cần chị sửa soạn hành lý giùm không?"
Thái độ hiền hòa hết mực của Hạ Vân Tuyết khiến cho Lưu Nghiên ngượng ngùng.
"Chị hai ạ, cái đấy không cần đâu, để tự em làm là được, cảm ơn chị nhé."
Hạ Vân Tuyết kéo tay cô vỗ một cái: "Đều là người một nhà cả, em đừng khách sáo như vậy.
Vậy nếu không có gì thì em cứ nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì cứ gọi chị nhé."
"Chị hai!" Lưu Nghiên kéo tay Hạ Vân Tuyết, "Em có thể hỏi chị một chuyện không?"
Hạ Vân Tuyết cười cười nói: "Dĩ nhiên có thể rồi."
Lưu Nghiên kéo Hạ Vân Tuyết qua một bên ngồi xuống trên ghế salon.
"Chị hai, chị nói chuyện hôm nay có phải là thật không? Thật ra thì...!Khoảng thời gian trước đây cô gái đó có làm ra một chuyện.
Cô ta lên weibo đăng ảnh, tất cả đều là ảnh thân mật của cô ta và Hạ Vân Long."
Hạ Vân Tuyết còn chưa biết chuyện này nên có chút kinh ngạc, cô nhìn Lưu Nghiên: "Không thể nào?"
"Em không biết, " Lưu Nghiên đỏ mắt, "Em đã hỏi Vân Long, Vân Long nói chỉ là bạn bình thường thôi, chơi chung cũng không tệ, sau đó cô ta đã chủ động xóa weibo, nhưng mà...!Nhưng mà hôm nay cô ta đột nhiên nói như thế, em không biết em có nên tiếp tục tin tưởng Vân Long không.
Em cảm giác anh ấy..."
"Nghiên Nghiên em bình tĩnh một chút, bây giờ em đang mang thai, quá kích động sẽ không tốt cho đứa bé đâu." Hạ Vân Tuyết thấy sắc mặt Lưu Nghiên trở nên trắng bệch, tâm trạng bắt đầu không ổn định thì vội vàng trấn an."Nếu em đã gả cho Vân Long rồi thì chị thấy em nên tin tưởng nó mới phải.
Có thể khiến cho một người đàn bà cam tâm tình nguyện gả cho một người đàn ông thì nhất định là bởi vì em cảm nhận được nó đối tốt với em, đúng không?"
Lưu Nghiên ngẩn người, gật gật đầu nói: "Vâng, anh ấy đối với em rất tốt..."
"Vậy thì đúng rồi, Vân Long yêu em, đối xử với em tốt, chỉ như thế là đủ rồi.
Những chuyện khác bọn họ sẽ tự giải quyết.
Tinh thần của người phụ nữ kia cũng không được bình thường, có lẽ là do cô ta cố ý nói như thế để phá hôn lễ của em với Vân Long thì sao?"
"Là vậy sao?" Bây giờ đầu óc Lưu Nghiên không còn làm chủ được nữa, cô vô tri vô giác, không phân rõ được đúng sai.
Thật sự là cuộc sống trước kia của cô quá mức tốt đẹp, hôm nay đột nhiên xảy ra biến cố như vậy cũng khó trách cô không chịu nổi.
Hạ Vân Tuyết trấn an cô một lát, gặp người ngủ, thấy cô ngủ rồi mới đưa Man đi khỏi.
Cô để Man tự trở về phòng nghỉ ngơi, suy nghĩ một chút rồi cuối cùng vẫn xuống lầu nói chuyện của Lưu Nghiên với Hạ lão gia.
氺
Trong thư phòng, từ sau khi Hạ Vân Tuyết rời đi, sắc mặt của lão gia tử lập tức trầm xuống, ngẩng đầu âm trầm nhìn Đường Hồng Lan rồi hỏi: "Cô ta đâu rồi?"
Đường Hồng Lan hạ thấp tư thế, nói: "Đã bị con đuổi đi rồi.
Ba đừng tin những gì cô ta nói, đều là vu hãm cả..."
"Vu hãm?" Lão gia lạnh lùng nhìn Đường Hồng Lan, sau đó ánh mắt chuyển hướng sang Hạ Vân Long, "Đừng cứ mãi để mẹ mình ra mặt hộ như thế, tự mở miệng ra mà nói đi.
Vân Long, có thật là cô gái kia vu hãm cháu không?"
Hạ Vân Long như phát rét trước ánh mắt ấy của Hạ lão gia.
Gã ổn định lại tinh thần rồi nói: "Đúng vậy ông nội, trong lòng cháu chỉ có một mình Nghiên Nghiên thôi.
Người đàn bà kia chỉ là muốn trèo cao làm phượng hoàng, cứ quấn lấy cháu mãi không thả.
Rõ ràng cháu đã từ chối rồi nhưng cháu không nghĩ tới cô ta lại dám xông cả vào hôn lễ như thế"
"Đúng vậy, ba, hôn lễ này từ đầu chí cuối đều là con tự mình tổ chức, trong đó mỗi một chi tiết con đều đã xác nhận nhiều lần, từ hiện trường lễ nghi đến nhân viên phục vụ con đều chọn lựa kĩ càng, làm sao cô ta có thể chui vào được, trừ khi..." Đường Hồng Lan vừa nói, ánh mắt bà ta ẩn chứa đều là sự oán độc, nhìn Hạ Phạm Hành từ đầu đến cuối vẫn chưa mở miệng nói câu nào: "Trừ khi có người tận lực an bài, gài tang vật hãm hại!"
Hạ Phạm Hành nhếch mép: "Dì đang nói tôi đấy à?"
Đường Hồng Lan hơi hất cằm: "Tôi cũng không có ý đó, tôi chỉ nói bất kỳ người cũng có thể."
"Nói nhăng gì đó! Người cùng một nhà lại đi cắn nhau, chúng bây còn sợ bây giờ chưa đủ loạn sao?!"
Lão gia tử cực kì tức giận, mặt ông đỏ phừng phừng, che ngực không nói nên lời.
Ông run run chỉ vào Đường Hồng Lan mà nói: "Cô...!Cô đừng có bịp tôi.
Người đàn bà kia ở đâu, cô gọi tới ngay đây, tôi có lời muốn hỏi cho rõ ràng."
Đường Hồng Lan lộ vẻ khó xử: "Ba, con...!Con thật sự không biết cô ta đi đâu mà.
Sau khi vệ sĩ đuổi cô ta ra ngoài thì chẳng thấy tăm hơi đâu nữa."
"Đến bây giờ mà cô vẫn chưa chịu nói thật sao!"
Đường Hồng Lan không dám tin nhìn lão gia tử, hai mắt lập tức đỏ hoe, nước mắt như trực chảy xuống.
"Ba nói như vậy là không tin con sao? Ba, nhiều năm như vậy, con đối với ba, đối với Hạ gia đều là thật tâm thật ý mà? Ba nhìn Vân Long khôn lớn vậy nó là loại người như