Hạ lão gia vịn bàn, run lẩy bẩy trở về chỗ rồi ngồi xuống.
Hạ Phạm Hành khẽ nhíu mày nhìn ông, dừng lại một chút rồi hỏi: “Ông có ổn không ạ?”
Hạ lão gia không đáp lời mà chỉ khoát tay một cái, ông nhắm hai mắt lại, mím chặt môi.
Hạ Toàn Hữu đẩy cửa ra đi vào: “Lão gia.”
Hạ lão gia hỏi: “Như thế nào rồi?”
Hạ Toàn Hữu trầm giọng nói: “Họ đã dẫn người tới một nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô rồi.
Tôi đã cho người quan sát kĩ, chắc bọn họ cũng không dám để cho người xảy ra chuyện.”
Hạ lão gia gật đầu.
Hạ Toàn Hữu nhìn Hạ Phạm Hành, thấy trong mắt hắn vẫn toát lên vẻ trấn tĩnh thản nhiên, biểu cảm vẫn trầm ổn như cũ thì gật đầu lui ra khỏi thư phòng, sau đó còn tiện tay đóng cửa lại.
Hạ lão gia mở mắt ra, sau đó quay đầu hỏi Hạ Phạm Hành: “Cháu có tin những lời cô ta nói không?”
“Cháu có tin hay không không quan trọng, quan trọng là ông có tin không”.
Hạ lão gia quay đầu nhìn Hạ Phạm Hành, dùng ánh mắt sắc bén nhìn hắn mà hỏi: “Chuyện hôm nay có liên quan tới cháu không?”
“Không có.” Hạ Phạm Hành trả lời rất nhanh, giọng điệu hết sức bình thường, không có hốt hoảng, cũng không có tức giận.
Hạ lão gia nhìn hắn một hồi rồi gật đầu: “Ông biết, vậy chắc chắn có người muốn gây rối cho Hạ gia chúng ta.”
“Ông tin lời của người đàn bà kia sao?” Lần này đến phiên Hạ Phạm Hành nhìn chằm chằm Hạ lão gia, bên khóe miệng còn nở một nụ cười như có như không.
Hạ lão gia mím chặt môi, cách một lúc lâu sau mới nói: “Vốn dĩ ông cũng không tin, nhưng bây giờ nhìn lại…”
Hạ Phạm Hành cười một tiếng, gật gật đầu nói: “Hành động ngày hôm này của dì ta lại phí công vô ích rồi.”
Đường Hồng Lan là ai cơ chứ? Một người cao ngạo như bà ta sẽ tự sát sao? Thứ người như bà ta nhận thua một trận đánh còn có thể chứ tự sát là không thể nào.
Sở dĩ bà ta làm như vậy là bởi vì muốn tìm được đường sống từ trong nơi tử địa thôi, đầu tiên là khổ nhục kế, sau đó thì lôi lại nợ cũ để lấy được sự thương hại, để cho lão gia cảm thấy áy náy.Thế nhưng bà ta quên rồi, bà ta quên mất rằng phải xem cái trò đấy được sử dụng với ai, nếu như mưu mô tính kế trước mặt người thông minh thì chỉ tổ giấu đầu hở đuôi.
Hạ lão gia hiển nhiên cũng nghĩ giống như Hạ Phạm Hành, ông ngừng lại một chút rồi mới nói: “Cô ta nói cũng không sai, Hạ gia quả thật cũng có lỗi với cô ta.
Ba cháu… Cô ta cưới ba cháu chẳng khác gì một góa phụ cả.”
“Lão gia, lần này cháu sẽ không hạ thủ lưu tình đâu.” Hạ Phạm Hành cắt lời Hạ lão gia, “Đường Hồng Lan đã từng làm ra chuyện gì chắc trong lòng bà ta cũng rõ, đầu tiên là con của Mai Nguyệt sau đó thì đến cháu trai của mình, ông nhất định phải cầu xin tha thứ thay cho loại người đó sao?” Hạ Phạm Hành nói năng cực kì ôn hòa nhã nhặn nhưng ánh mắt lại toát lên vẻ sắc bén và thấu đáo.
Hạ lão gia nhìn Hạ Phạm Hành, ông biết mình có nói thêm gì cũng không còn tác dụng nữa.
Lần này chính là do Đường Hồng Lan tự mình nhường cơ hội cho người khác, ai là gia chủ nhiệm kỳ tới của Hạ gia, không cần tới hai năm, chậm nhất cuối năm nay thôi là đã rõ kết quả.
Nói ra cũng tốt, Hạ Vân Long cũng không cần phải đoán nữa.
Có điều đứng ở lập trường của Hạ lão gia thì chuyện này xảy ra trong lòng ông cũng vô cùng khó chịu, chắc chắn sẽ thất vọng, nhưng nhiều hơn lại là sự nguội lạnh trong lòng.
Vốn dĩ ông tưởng rằng có thể động viên Hạ Vân Long xong rồi để Phạm Hành lên chức, như vậy hai anh em cũng sẽ không xảy ra chiến tranh quá căng thẳng, nhưng sau vụ náo loạn ngày hôm nay ông đã biết hai người này định trước phải một mất một còn, chuyện này còn trách ai được đây? Chỉ có thể trách Hạ Vân Long mà thôi.
Vào lúc này bỗng nhiên điện thoại của Hạ Phạm Hành vang lên.
Hắn lấy ra xem, thì ra là Quách Tĩnh Tĩnh gọi tới.
Lúc hắn tới kinh thành cả hai người đã hứa mười giờ mỗi tối là lúc đôi chồng chồng họ trò chuyện với nhau.
Hôm nay vì chuyện của Hạ Vân Long mà bị trì hoãn, Hạ Phạm Hành cũng không để ý hóa ra đã mười giờ rưỡi rồi, khó trách đầu bên kia lại không đợi được.
Dù cho ngày nay có xảy ra bao nhiêu chuyện tồi tệ đi nữa nhưng chỉ cần người yêu gọi video tới, Hạ Phạm Hành vẫn không kiềm được mà cười một tiếng thật ôn nhu.
Hạ lão gia vừa thấy vẻ mặt này của hắn cũng biết là ai gọi tới, ông mở miệng hỏi một câu: “Là đứa nhỏ kia à?”
Hạ Phạm Hành gật đầu một cái: “Vâng.”
Hạ lão gia tỉnh cả người, thẳng người muốn xem thằng chắt trai.
Hạ Phạm Hành biết tối nay ông đã phải chịu đả kích không nhỏ, bị mất đi một đứa cháu trai trong lòng chắc chắn không dễ chịu, vì thế hắn bèn đưa điện thoại cho ông nghe.
Hạ lão gia nhận lấy, vừa nhấn cái nút màu xanh trên màn hình, hình ảnh đã lập tức hiện lên.
Quách Tĩnh Tĩnh ôm Bảy Bảy, bé đã ngái ngủ rồi nhưng mà đói bụng quá, Quách Tĩnh Tĩnh cầm bình sữa giúp bé, Bảy Bảy nhắm tịt hai mắt tu ừng ực, trên cái khuôn mặt phúng phính có vài sợi lông tơ mềm mại, trông cực kì cực kì đáng yêu.
Quách Tĩnh Tĩnh không ngẩng đầu lên nhìn người đối diện nên không biết là lão gia, mở miệng liền nói: “Chuyện bên đó em đã nghe Dương Tuyền nói rồi, anh nhớ ở bên ông nội nhiều hơn nhé.
Người già gặp phải những chuyện như thế này nhất định sẽ không vui…”
Cậu nói được một nửa thì ngẩng đầu nhìn lên, Quách Tĩnh Tĩnh thiếu chút nữa đã bị gương mặt đang dí sát của Hạ lão gia dọa cho chết khiếp.
Đành chịu thôi, già cả rồi nên mắt kém, muốn nhìn chắt trai ông chỉ có thể dán sát vào màn hình điện thoại.
Ông không biết rằng Quách Tĩnh Tĩnh ở đầu bên kia lúc nhìn thấy cả màn hình là một gương mặt đầy nếp nhăn đã hết hồn như thế nào.
” Ừ, ” lão gia mất tự nhiên ừ một tiếng, “Bảy Bảy đang bú sữa đó à? Có còn chớ sữa nữa không?”
Quách Tĩnh Tĩnh lập tức ngồi thẳng người, tựa như một cậu học trò trả bài cho thầy giáo, nghiêm túc nói: “Vẫn còn chớ ạ, nhưng cũng ít hơn rồi, thỉnh thoảng ăn hơi nhiều nên có ra chút chút.”
“Ừ ừ, thằng bé nặng bao nhiêu cao bao nhiêu rồi?”
“Mấy ngày trước cháu đưa con đi tiêm nên có cân thử, cao bảy mươi mốt cm và nặng chín cân ạ.”
“Ui trời, hơi gầy đấy.”
“…” Quách Tĩnh Tĩnh muốn nói rằng bác sĩ đã bảo bé con trông có da có thịt, có ý là bé rồi đúng không?
Nhưng mà ông cụ yêu quý chắt trai nên dù nhìn thế nào cũng thấy gầy là phải.
Chạng vạng tối hai ngày trước, Quách Tĩnh Tĩnh có đưa Bảy Bảy đi tản bộ ở tiểu khu thấy có một đứa nhóc béo mũm mĩm, trông phải gấp đôi đứa trẻ con khác, chạy bộ mà cả người cứ lắc lư lắc lư, thế mà bà nội nhóc đó còn nói rằng: “Ây da, cháu tôi dạo này chả biết bị cái gì mà chả chịu ăn uống gì, trông kìa, gầy như que tăm ấy.” Cho nên khi nghe lão gia nói như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh chỉ biết câm nín, sau đó mới