Hạ Phạm Hành cười một tiếng: “Chú Dương, chú không cần phải làm gì cả, chỉ là cháu muốn nói với chú một chuyện thôi.
Chú biết xí nghiệp Bạch thị Bạch Khiêm Dập không?”
“Như sấm bên tai.”
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: ” Dạ, cháu đã gặp rồi.
Gần đây anh ta có ý muốn phát triển việc chữa bệnh từ thiện, cháu định dùng thân phận người đại diện pháp lý của Tể Ninh để phát triển nó thành cơ quan chữa bệnh từ thiện lớn nhất trong nước.”
Dương Luyện rung động trong lòng, ông có thể tưởng tượng được Hạ Phạm Hành sẽ làm ra quyết định như vậy quá to gan, hơn nữa đối với chính hắn cũng sẽ tạo thành tổn thất không nhỏ, cho dù cái này chỉ là tạm thời nhưng dẫu sao lợi nhuận của Tể Ninh những năm nay cũng tương đối khá.
Có điều nếu Hạ Phạm Hành đã quyết định làm như vậy, Dương Luyện tất nhiên sẽ không ngăn cản.
Ban đầu ông đã cùng Hạ Khải Minh ước pháp tam chương, ông ở Tể Ninh chỉ là để thay mặt nên sẽ không tham dự bất kỳ quyết sách gì, cũng sẽ không nhận một phân tiền lời của Tể Ninh, bao gồm cả sau khi Hạ Khải Minh chết, Tể Ninh thuộc về Hạ Phạm Hành, Dương Luyện ông cũng sẽ không chiếm một phần.
Ước định đó ngày hôm nay cũng có tác dụng với Hạ Phạm Hành.
“Nếu cháu đã quyết định làm như vậy thì cứ thả tay đi làm đi, có điều cháu phải hành động trước một bước.
Thứ tự trước sau cũng có thể sai rồi, kết quả sẽ khác biệt lắm.”
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: “Cháu hiểu ý của chú, cháu biết phải nên như thế nào rồi.”
“Được, vậy thì tốt.” Dương Luyện nói xong không cúp điện thoại nhưng cũng không lên tiếng.
Hạ Phạm Hành liền mở miệng hỏi: “Chú Dương muốn hỏi chuyện của Dương Tuyền sao?”
“…” Dương Luyện trầm mặc trong chốc lát, “Thằng ranh con này, ba mươi tuổi đầu rồi còn giở trò bỏ nhà ra đi! Trông nó hình như còn chẳng muốn về nhà nữa đâu?”
“Chắc là muốn mà không dám về ạ, ” Hạ Phạm Hành hiếm thấy nói tốt thay Dương Tuyền, “Chú Dương, thật ra thì ở trong lòng Dương Tuyền, không ai sánh được với địa vị của chú trong lòng cậu ấy.”
“Ừ, thế nên nó tìm một thằng đàn ông cho chú nhìn sao!”
Hạ Phạm Hành dừng lại một chút, sau đó vẫn quyết định nói ra.
“Thật ra thì chú cũng biết người đàn ông kia.”
“Ai? Không phải là cháu đấy chứ?”
Hạ Phạm Hành co quắp khóe miệng: “Chú yên tâm, gu cháu không mặn thế.
Là Quách Tử Chương, chú đã gặp rồi, khi còn bé ba người bọn cháu hay chơi với nhau.”
“Quách Tử Chương?” Dương Luyện hiển nhiên không nghĩ tới là anh, “Là cái người mà tin tức nói từ con trai của con cả Quách gia trở thành con trai của Quách Dực đấy ư?”
“Vâng ạ.”
“Chú biết rồi, cám ơn cháu đã nói cho chú tin này.
Cháu cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Vâng, chú Dương ngủ ngon.”
Bán đứng Dương Tuyền xong tâm trạng của Hạ Phạm Hành cực kì tốt, sau đó liền gọi điện thoại cho Dương Tuyền.
Dương Tuyền nghe điện thoại, thanh âm có chút khàn khàn nói: “Mịe! Tôi vừa nằm mơ thấy bị ba đuổi giết thì câu gọi tới, thật sự cảm ơn cậu đã cứu tôi một mạng, cậu không biết trông ông ấy đáng sợ như thế nào đâu!”
“Không có gì.” Hạ Phạm Hành yên tâm thoải mái đón nhận lời cảm ơn của Dương Tuyền, “Nhưng mà nếu cậu cứ nhất quyết muốn cảm ơn tôi thì tôi cũng không ngại.
Tôi nhớ cậu quen biết kha khá bạn bè trong giới truyền thông nhỉ? Giúp tôi làm một chuyện…”
Hạ Phạm Hành nói chuyện của Hạ Vân Tuyết nói cho hắn cho Dương Tuyền.
Dương Tuyền tức giận tỉnh cả người.
“Khốn kiếp! Mụ đàn bà đấy thật không biết xấu hổ, cái trò đoạn tử tuyệt tôn này mà cũng có thể làm được.
Bà ta sợ mình tạo nghiệp chưa đủ sao? Bà ta không sợ nghiệp sẽ quật hết lên đời con đời cháu mình sao?”
Dương Tuyền chửi hết cả tông ti họ hàng sau đó lại lôi cả mười tám tầng địa ngục ra để mà chửi.
Hạ Phạm Hành cũng không có thời gian rảnh rỗi để nghe y mắng chửi điên cuồng nên lên tiếng nhắc nhở: “Nói chuyện chính đi.”
“Được, nói chuyện chính, tôi quen không ít truyền thông nhưng cũng không phải giao tình quá nhiều, nói cho cùng cũng chỉ vì lợi ích đôi bên.
Cậu cũng biết cậu và Hạ Vân Long đang đối chọi gay gắt, thắng bại chưa phân nên bọn họ không dám đắc tội với cả hai bên, nếu muốn để cho bọn họ không báo cáo chuyện này…”
“Không phải là không cho bọn họ báo cáo,” Hạ Phạm Hành lên tiếng nói, “Mà là để cho bọn họ kéo dài một hai ngày, coi như là trao đổi, tôi sẽ dùng tin tức lớn có giá trị ngang bằng để đem ra trao đổi.”
“Cái này không thành vấn đề, bọn họ không dám đắc tội Hạ Vân Long tất nhiên cũng không dám không giữ mặt mũi cho cậu, huống chi đây là trao đổi đồng giá, nhưng mà… Tin tức lớn mà cậu nói là gì thế?”
Hạ Phạm Hành híp mắt, cười khẽ không nói.
氺
Ngày hôm sau, chuyện Hạ Phạm Hành cùng Bạch Khiêm Dập hợp tác, bao gồm cả việc Hạ Phạm Hành hiện tại là chủ tịch đương nhiệm của Tể Ninh lập tức xuất hiện ở đầu trang báo tài chính kinh tế lớn, từ thiện, thậm chí là các tin tức giải trí.
Cũng đành chịu thôi, độ hot ảnh hai người này chụp chung với nhau chỉ có hơn chứ không hề kém so với tin tức của những minh tinh.
Mặc dù những năm gần đây bởi vì trong từ thiện liên tục xuất hiện những thối rữa, tham ô nên từ thiện đối với mọi người từ “vô tư” đã biến thành “chiếm làm của riêng”, nhưng đây là quỹ cứu trợ từ thiện do Bạch – Hạ thành lập nên được thương giới, người dân, thậm chí là cả giới chính trị ủng hộ mạnh mẽ.
Thật sự rất đúng với câu nói đang lưu hành hiện nay: Mặt đẹp thì làm cái gì cũng đúng.
Hạ Phạm Hành cùng Bạch Khiêm Dập không hề lo lắng đến việc cây to gió lớn, bởi vì, để bảo đảm cho tính minh bạch và uy tín của quỹ từ thiện mà bọn họ đã mời các công ty kế toán nổi tiếng toàn cầu để kiểm tra việc sử dụng mọi khoản đóng góp.
Mỗi một quý sẽ công khai báo cáo quý, mỗi năm công bố báo cáo năm để đạt được sự minh bạch thực sự của các khoản đóng góp, bên cạnh đó các truyền thông và công chúng cũng được mời để tiến hành giám sát.
Người ta đã làm đến mức này rồi, cho dù có muốn chọc ngoáy cũng không có lí do.
Ngày thứ tư, Hạ Phạm Hành lần nữa lên headlines, nhưng lần này lại là tin tức liên quan tới mặt trái của hắn, như là chuyện Hạ Phạm Hành là con riêng của Hạ gia, nghe nói Hạ Phạm Hành luôn đối đầu với Đường Hồng Lan, ngay cả chuyện xảy ra trong hôn lễ của Hạ Vân Long cũng là do Hạ Phạm Hành sai người phá đám, sau chuyện này Đường Hồng Lan tức giận tới nỗi muốn tự sát.
Mới truyền ra chưa được nửa tiếng, chỗ bệnh viện mà Đường Hồng Lan nằm đã bị truy ra, có truyền thông liên lạc với Đường Hồng Lan, Đường Hồng Lan từ chối tất cả phỏng vấn, bản thân bà ta cũng không đưa ra lời giải thích nào.
Đôi khi yên lặng cũng là một cách ngầm thừa nhận.
Trong nháy mắt, Hạ Phạm Hành bị đẩy lên đầu gió ngọn sóng, từ người tốt đã trở thành đối tượng để người ta công kích.
Lúc Hạ lão gia đọc báo, mặt đen tới nỗi không dám nhìn thẳng, ngay cả chiếc cốc sứ thanh hoa ngày thường ông thích nhất cũng ném tan thành vụn vỡ.
“Nói xằng nói bậy!”
Hạ lão gia nổi giận mắng, chỉ vào Hạ Toàn Hữu hỏi: “Ông nói xem bao năm nay tôi có bạc đãi cô ta lúc nào chưa? Vì để bù đắp cho cô ta mà tôi đã tự tay nuôi lớn Vân Long, tìm mọi cách để bảo vệ nó, còn mẹ con nó thì sao?! Hôm nay tôi còn chưa chết mà bọn họ đã dám làm như vậy rồi, tôi mà chết chắc bọn họ trèo lên bàn thờ ngồi luôn?!”
Hạ Toàn Hữu vội vàng trấn an nói: “Lão gia, ngài đừng nói như vậy, thật ra thì hôm nay có thể thấy rõ cũng tốt, ít nhất là không quá trễ.” Hạ lão gia còn chưa đáp lời, điện thoại để trên bàn uống trà đã reo lên.
Hạ Toàn Hữu nghe điện thoại, sau đó ngẩng đầu nói với Hạ lão gia: “Lão gia, là ông Ngô gọi tới.”
Hạ lão gia tạm thời đè xuống lửa giận để nghe điện thoại.
Nào biết nghe hết cuộc này lại đến cuộc khác, sau đó là một đống nguyên lão của Huyền Tể Đường rối rít gọi tới, hoặc uyển chuyển, hoặc trực tiếp biểu đạt ý muốn cho Hạ Phạm Hành rời khỏi Huyền Tể Đường.
Một khi chuyện con riêng này bị đưa ra ánh sáng thì cổ phiếu của Huyền Tể Đường bắt đầu tụt dốc đột ngột, bọn họ cảm thấy chuyện này làm tổn hại tới danh dự bao năm của Huyền Tể Đường, tổn hại tới lợi ích của mọi người, cho nên Hạ Phạm Hành không phù hợp ở lại Huyền Tể Đường nữa.
Hạ lão gia nhận bao cuộc điện thoại đều nói về vấn đề này, tức giận đến nỗi đập luôn cả điện thoại.
“Cái gì mà vì Huyền Tể Đường cơ chứ, xem bọn họ nói cái gì kìa, đấy là đang nói tiếng người hay tiếng vật vậy?! Dám cậy già lên mặt, thật sự coi tôi đã chết rồi sao? Phạm Hành đâu? Đi tới công ty rồi à?”
“Bây giờ cậu ấy chắc còn chưa đi.”
“Con đi làm gì nữa? Người nhà Hạ gia không đến lượt người khác nói ra nói vào! Ông gọi nó đến đây, tôi có chuyện muốn nói với nó.”
“Vâng thưa lão gia.”
Hạ Toàn Hữu ra khỏi phòng khách.
Trong phòng ăn Hạ Phạm Hành đang thong thả ăn bữa ăn sáng, thấy Hạ Toàn Hữu còn hỏi: “Chú Toàn, ông nội đâu rồi? Sáng nay có bánh tiêu ông nội thích ăn đấy.”
Hạ Toàn Hữu nhìn hắn, ôn hòa nói: “Lão gia đang ở phòng khách, lão gia muốn cậu sang đó có việc.”
Hạ Phạm Hành vừa nghe xong liền đặt điểm tâm trong tay xuống, lau tay sạch sẽ rồi đứng lên nói: “Vâng.”
Hạ Phạm Hành đi theo Hạ Toàn Hữu tới phòng khách.
Trước khi vào