Chờ lúc mấy người Quách Tử Chương mua xong đồ gia dụng đi ra, tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Quách Tĩnh Tĩnh đâu.
Y lấy điện thoại ra xem, hóa ra một tiếng trước đã có tin nhắn gửi tới, Trương Thanh xem xong mà sắc mặt chuyển thành trắng bệch.
“Làm thế nào bây giờ? A Tĩnh đã về nhà thu dọn quần áo đi rồi…”
“Hôm nay trời đâu mưa đâu, thu quần áo làm gì?” Quách Dực ngẩng đầu nhìn trời, “Chẳng lẽ Bảy Bảy mệt à.”
“Không phải,” Trương Thanh hung hăng đập cho Quách Dực một cái, “Lúc nào rồi mà còn có tâm trạng đùa cợt nữa, chờ em nói hết đi.”, Quách Dực xoa xoa chỗ bị đập đến tê rát, than thở gật đầu: “Em nói đi.”
“A Tĩnh mang Bảy Bảy bỏ trốn tới kinh thành rồi!”
“Cái gì!”
“Cái gì?”
Lần này Quách Dực cùng Quách Tử Chương cũng lấy làm kinh hãi, không hiểu sao từ việc đi mua đồ gia dụng lại thành đi kinh thành rồi?
“Chẳng lẽ Tĩnh Tĩnh đã biết chuyện của Phạm Hành rồi?” Quách Tử Chương hỏi.
“Không thể nào, ba đã giấu hết báo, phích cắm tivi ba cũng làm hỏng luôn…”
Trương Thanh thấp giọng lẩm bẩm.
Quách Dực giật giật khóe mắt, ông còn tự hỏi tivi đang yên lành sao lại hỏng, đã thế mời bao người đến sửa cũng không được, làm ông bỏ lỡ tin tức của quân sự mất mấy ngày.
“Làm sao bây giờ? Chúng ta có nên đuổi theo không?” Trương Thanh cuống cả lên, hết nhìn Quách Dực rồi lại quay sang nhìn Quách Tử Chương.
Quách Dực trầm giọng nói: “Đừng đuổi theo, tính Tĩnh Tĩnh em cũng biết mà, đuổi kịp cũng vô ích thôi.”
Quách Tử Chương lấy điện thoại ra: “Bây giờ anh sẽ gọi cho Phạm Hành.”
氺
Quách Tĩnh Tĩnh vào lúc này đã mang theo Bảy Bảy lên tàu cao tốc tới Bắc Kinh, đến Bắc Kinh chắc cũng khoảng bảy tám giờ tối.
Trước đó cậu có chạy về nhà một chuyến, thu dọn quần áo của mình và Bảy Bảy.
Trương Thanh bây giờ rất thích xem taobao, mua một đống dây đeo lưng cho trẻ sơ sinh ở trên mạng về.
Lần đầu tiên Quách Tĩnh Tĩnh mặc, mặc dù rất không quen nhưng như vậy có thể rảnh tay xách hành lí.
Lúc ngồi trên xe, bên cạnh cậu là một đôi vợ chồng già.
Bà cụ thấy một mình Quách Tĩnh Tĩnh đi cùng đứa bé nhỏ như thế, quan trọng là đứa bé kia cực kì đáng yêu nên cười tít mắt như đóa hoa cúc, cùng Quách Tĩnh Tĩnh nói chuyện phiếm.
“Thằng cu này trông yêu quá nhỉ.
Cháu nó mấy tuổi rồi?”
Quách Tĩnh Tĩnh biết điều đáp một tiếng: “Bảy tháng ạ.”
“Răng đã mọc chưa?”
“Mọc hai cái răng cửa rồi ạ.”
“Ôi mọc muộn thật đấy, cháu ngoại bà hồi đó mới bảy tháng đã mọc…” Bà cụ hình như đã quên nên quay qua hỏi ông nhà ở bên cạnh, “Ông Tương, Tiểu Nhận hồi bảy tháng mọc mấy cái răng nhỉ?”
Ông cụ trả lời: “Sáu cái.”
“Đúng đúng đúng, sáu cái, sáu cái.” Bà cụ vừa nói vừa đưa tay nhéo nhéo cánh tay nhỏ mềm mại của Bảy Bảy.
“Trông cu nó yêu quá đi mất, cái mũi giống cháu phết, mắt chắc là giống mẹ nhỉ?”
Quách Tĩnh Tĩnh sửng sốt một chút, nghe không hiểu cho lắm.
Bà cụ không phát hiện ra, tiếp tục cười híp mắt hỏi: “Có phải đi tới kinh thành để tìm mẹ nó không?”
Lần này Quách Tĩnh Tĩnh nghe rõ rồi, cậu gật đầu cực kì hài lòng, trong lòng bỗng dưng vui vẻ không rõ.
Bà cụ nhìn cậu và nói: “Làm sao thế? Nhớ vợ rồi à? Mới nhắc đến vợ mà đã không giấu nổi nụ cười rồi kìa.”
Quách Tĩnh Tĩnh đè nén lại khóe miệng đang cong lên, ngừng một chút rồi nói: “Anh ấy đi kinh thành nửa tháng rồi, gặp phải chút chuyện nên cháu không yên tâm.” (trong tiếng Trung, cô ấy /她/ và anh ấy /他/ đều phát âm là Tā nên khi nói không phát hiện được.)
“Xảy ra chuyện sao? Chuyện gì thế?”
Bà cụ hỏi thăm xuất phát từ hảo ý nên trên mặt hiện rõ vẻ quan tâm.
Ông cụ lên tiếng nhắc nhở: “Sao bà lắm lời thế?”, lúc đó bà cụ mới tỉnh hồn: “Ai ôi, bà xin lỗi nhé.”
Dẫu sao đây cũng chỉ là tình cờ gặp gỡ, hỏi thăm về chuyện riêng của người khác cũng không tốt lắm.
Quách Tĩnh Tĩnh cười một tiếng: “Không có chuyện gì đâu.”
Bảy Bảy đã bắt đầu mệt, nằm ở trong ngực Quách Tĩnh Tĩnh dần dần chìm vào giấc ngủ.
Bà cụ thấy vậy thì nói: “Cháu tháo băng vải xuống cho cháu nó nằm ngủ, như vậy sẽ thoải mái hơn.”
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu một cái, có điều không gian trên xe có hạn, cậu lại không thành thạo cho lắm nên loay hoay nửa ngày cũng chưa tháo xuống được.
Bà cụ đẩy ông cụ ra, nói: “Xê ra ngoài ngồi đi, xem cháu nó không có chỗ nằm kia kìa.”
Ông cụ yên lặng xích mông ra ngoài một chút.
Quách Tĩnh Tĩnh ngượng ngùng nói một tiếng cám ơn rồi cởi băng vải ra đặt Bảy Bảy nằm ngang xuống.
Bảy Bảy chóp chép cái miệng nhỏ xinh, ngủ say sưa.
“Để bà cầm hộ cái dây đeo kia cho, cháu cứ yên tâm mà trông cho con ngủ, lát nữa bà trả lại cho.”
Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng nói: “Không cần đâu ạ, cháu để dưới chân là được.”
Bà cụ không đồng ý.
“Như vậy sao được, trên đất bẩn lắm, để bà cầm hộ cho.
Yên tâm đi, bà không lấy mất đâu mà sợ.”
Bà cụ nói thế Quách Tĩnh Tĩnh cũng không tiện từ chối nữa, chỉ có thể đưa dây đeo lưng cho bà.
Dọc theo con đường này, Bảy Bảy cứ tỉnh rồi lại ngủ.
Bà cụ giúp cậu pha sữa bột, Quách Tĩnh Tĩnh đi vệ sinh bà sẽ giúp cậu ôm Bảy Bảy.
Đừng tưởng nhầm đây là mấy chuyện vặt vãnh, nếu không có đôi vợ chồng này giúp đỡ Quách Tĩnh Tĩnh sẽ bị xoay mòng mòng mất, Bảy Bảy cũng sẽ phải chịu không ít khổ.
Bảy giờ bốn mươi tối, xe đến Bắc Kinh.
Bà cụ ở với Quách Tĩnh Tĩnh chờ người trên xe xuống hết rồi mới đứng lên, ôm Bảy Bảy chờ Quách Tĩnh Tĩnh đeo xong dây đeo rồi mới đặt Bảy Bảy vào, lúc này mới cùng nhau xuống xe.
“Cháu cảm ơn ông bà nhiều lắm.”
Quách Tĩnh Tĩnh ôm Bảy Bảy rồi lấy hành lý, sau đó cúi người nói cảm ơn với ông bà cụ.
Bà cụ cười híp mắt khoát tay nói: “Không cần không cần, đi xa nhà đâu có dễ dàng gì, mọi người giúp đỡ nhau một chút cũng là điều nên làm.”
Ông cụ cũng đã quan sát Quách Tĩnh Tĩnh cả một chặng đường, thấy cậu chăm sóc cho con mình rất thành thục thuận lợi bènvỗ vai Quách Tĩnh Tĩnh nói: “Tiểu tử, không tệ.”
Quách Tĩnh Tĩnh đỏ mặt: “Cảm ơn ông ạ.”
“A Tĩnh!”
Bỗng dưng một giọng nói vô cùng quen thuộc truyền đến bên tai, Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu lại, hiếm thấy thấy Hạ Phạm Hành thất thố như vậy, lách khỏi đám đông chạy nhanh tới chỗ cậu.
Có điều, một khắc kia khi nhìn thấy Hạ Phạm Hành, thấy hắn không có chỗ nào là khó chịu không thoải mái, trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh mới thực sự có cảm giác an tâm.
Hạ Phạm Hành cũng thở một hơi dài nhẹ nhõm, cả ngày hôm nay hắn lo sốt vó lên, mồ hôi chảy như suối.
Quách Tĩnh Tĩnh thấy hắn như vậy, cho rằng bản thân nhất định sẽ bị mắng.
Hạ Phạm Hành ổn định lại hơi thở rồi hỏi: “Làm sao không nghe điện thoại của anh? Muốn tới thì phải báo trước cho anh chứ.”
“Điện thoại?” Quách Tĩnh Tĩnh lấy điện thoại ra nhìn, “Hết pin mất tiêu.”
Hạ Phạm Hành lại nặng nề thở dài.
Bây giờ Bảy Bảy đã gặp cha rồi, bi ba bi bô không biết có ý gì, nằm ở trong ngực Quách Tĩnh Tĩnh đạp chân.
Hạ Phạm Hành nhìn bé, trong mắt hiện lên một sự nhu hòa khó nói thành lời.
“Bảy Bảy ngoan.”
Hắn đưa tay xoa đầu Bảy Bảy.
Tóc bé đã cắt một trăm ngày trước, bây giờ đã dài hơn nhiều lắm, sờ vào mềm mại cực kì.
Bảy Bảy nghe Hạ Phạm Hành nói như vậy thì không náo động nữa, nằm yên cắn chỗ rách ở trên áo Quách Tĩnh Tĩnh.
Hạ Phạm Hành thuần thục lấy đồ mài răng từ trong túi ra, xé vỏ đưa cho Bảy Bảy.
Bảy Bảy nắm đồ mài răng trong tay cắn rồi lại cắn.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn mà thấy hơi ngứa răng.
Cậu còn chưa có gì bỏ mồm đây, Bảy Bảy ít nhất còn có sữa uống, cậu thì chỉ có cái bụng rỗng thôi.
Hạ Phạm Hành kéo cậu một cái, thấp giọng nói: “Vẫn còn, đợi chút nữa anh cho em.”
Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi, Hạ Phạm Hành kéo cổ tay cậu rồi ngẩng đầu cười một tiếng với hai ông bà ở bên cạnh.
Bà cụ đã sớm để ý tới Hạ Phạm Hành rồi.
Trông Bảy Bảy rất giống Hạ Phạm Hành.
Trong lòng bà thầm suy đoán hắn có thể là anh vợ của Quách Tĩnh Tĩnh, nhưng hai người đứng cạnh nhau từng cử chỉ hành động lại không giống thế.
Bà cụ há miệng muốn hỏi, ông cụ đã mở miệng nói: “Nếu cháu có người đón vậy ông bà cũng an tâm rồi.
Bà nó, ta đi thôi, cháu ngoại còn đang chờ đấy.”
Quách Tĩnh Tĩnh mở miệng nói: “Ông bà đợi đã.”
Quách Tĩnh Tĩnh quay đầu kể với Hạ Phạm Hành chuyện hai người đã giúp cậu như thế nào, nói muốn mời ông bà ăn bữa cơm.
Hạ Phạm Hành cũng vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của họ, liền mở miệng nói: “Không biết ông bà có rảnh không? Không bằng ông bà ăn với bọn cháu bữa cơm để cháu cảm ơn ông bà đã chăm sóc cho Tĩnh Tĩnh, ăn xong rồi ông bà đi đâu cháu sẽ đưa đi.”
“Không cần không cần, ông bà cũng không giúp cái gì cả, chỉ là tiện tay thôi mà.” Bà cụ cười từ chối.
“Ông ngoại, bà ngoại!”
Lúc đó người đón hai ông bà cũng đến, người đến là một chàng thanh niên tuấn tú rất trắng, rất cao.
Lúc mới nhìn thấy Quách Tĩnh Tĩnh còn cảm thấy người đó rất giống như con mèo, hai mắt rất to mang khí chất dịu dàng, khóe miệng hơi cong lên bẩm sinh, biểu cảm trên mặt cũng giống như mèo vậy, mang theo mấy phần lười biếng.
Thanh niên đi tới bên ông bà, bà cụ liền nắm lấy tay của người thanh niên.
“Tiểu Nhận, mau để cho bà xem nào, sao vẫn gầy thế?*
Thanh niên mặt đầy khổ đại cừu thâm (ý nói có thù sâu nặng) nói: “Bà ngoại, bà cũng biết mà, cháu cũng bó tay hết cách, thể chất trời sinh ăn bao nhiêu đi nữa cũng chỉ được vậy thôi.”
Nếu đổi thành người khác nói ra những lời này sẽ có hơi ngứa đòn, nhưng người thanh niên nói ra lại khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Thanh niên kia vừa nói vừa nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, rồi lại liếc nhìn Hạ Phạm Hành, ánh mắt kia như là có quen biết với Hạ Phạm Hành.
Người thanh niên híp mắt nhìn hai người bọn họ, ánh nhìn ấy có phần ý vị thâm trường.
Sau đó, Hạ Phạm Hành