Đến lúc tôi đi ra, kẻ đeo kính đen ngồi trên xô pha. Tôi liền biết đó là ai. Lần trước Mã
Thiên Lý nói Tiêu Tịnh Phương bị bỏng ở mặt, mà người này lại đeo một
cặp kính đen rất lớn, có lẽ là đê che vết bỏng trên khuôn mặt.
Tôi ngại ngùng bước tới gần đó. Cô Mã nói với tôi rằng Mã Thiên Lý đã ra
vườn hoa tưới cây. Chú Mã vì có việc nên ăn cơm xong đã đi rồi, nên bây
giờ trong phòng khách chỉ còn tôi, cô Mã và Tiêu Tịnh Phương. Có lẽ cô
Mã lo Tiêu Tịnh Phương còn chưa ăn cơm nên hỏi cậu ta muốn ăn gì, có cần làm thêm món gì mới không.
Vì Tiêu Tịnh Phương đeo kính đen nên
tôi không thể nhìn ra được biểu cảm của cậu ta, nhưng nghe giọng nói thì có vẻ cậu ta đang rất khó chịu. Cuối cùng, cô Mã đi vào phòng bếp, chắc là để làm đồ ăn cho cậu ta. Lúc này, phòng khách chỉ còn lại tôi và
Tiêu Tịnh Phương, tôi chán nản vô cùng, cứ ngỡ sau ngần ấy năm sẽ không
còn bị mất mặt với cậu ta nữa chứ.
Trước đây khi đến nhà Mã Thiên Lý chơi, lần nào tôi cũng bị tên Tiêu Tịnh Phương này bắt nạt, chỉ là
không ngờ lớn như vậy rồi mà tính cách của cậu ta vẫn xấu xa như vậy.
May mà Tiêu Tịnh Phương còn chưa nói gì thì Mã Thiên Lý đã tưới cây
xong, bước vào.
Tôi vội đứng lên, bước tới bên cạnh Mã Thiên Lý, cố hạ thấp giọng hỏi: “Khi nào em về được đây?”
Mã Thiên Lý ngạc nhiên nhìn tôi, sau đó mỉm cười. “Lâu rồi em mới đến
chơi, mẹ anh muốn em ở lại ăn tối nữa, khi nào ăn xong, anh sẽ đưa em
về.”
Tôi không còn cách nào khác, đành ngồi xuống. Tôi rất sợ
Tiêu Tịnh Phương sẽ đem chuyện ban nãy ra làm trò cười, tước đây cậu ta
từng làm như vậy rồi mà.
Nhưng sau khi cô Mã bưng món ăn ra, Tiêu Tịnh Phương như nghĩ đến việc gì đó, vừa nhìn món ăn trên bàn vừa bĩu
môi nói với Mã Thiên Lý: “Ồ, thật hiếm đấy, còn tưởng cả đời này anh
không ăn thịt chứ?”
Mã Thiên Lý không ăn thịt ư?
Tôi nhìn Mã Thiên Lý, anh vội giải thích với tôi: “Có một thời gian dạ dày anh không được khỏe nên kiêng ăn thịt.”
Tôi chỉ “ồ” một tiếng lấy lệ, cũng không quá để bụng chuyện này. Nhưng Tiêu Tịnh Phương cứ như cố ý, lại tiếp tục nói bóng nói gió, ý muốn hỏi khi
nào chúng tôi kết hôn, không những thế còn như giấu giếm chuyện gì, mỗi
câu nói đều hết sức kỳ cục.
Hơn nữa, cậu ta còn quái đản nói với
tôi một câu: “Nói ra cũng thật cảm ơn chị, cứ tưởng ông anh họ này của
tôi không giống người nữa rồi, bây giờ lại cố giả vờ như người bình
thường…”
Tôi bỗng ngây người ra, theo phản xạ liếc nhìn Mã Thiên
Lý. Tôi còn tưởng Mã Thiên Lý sẽ cãi nhau một trận với Tiêu Tịnh Phương. Nhưng Mã Thiên Lý lại không hề nói gì, chỉ bình thản đứng lên nắm tay
tôi, nói: “Đi nào, anh đưa em đi xem phòng ngủ của anh.”
Tôi biết anh muốn né tránh cái tên thất đức Tiêu Tịnh Phương này, liền vội đứng
lên, cùng Mã Thiên Lý rời khỏi đó. Phòng ngủ của Mã Thiên Lý không lớn,
so với tổng thể phong cách kiến trúc nhà anh thì không hài hòa cho lắm,
bên trong là tường quét sơn trắng, còn bên trên là chiếc đèn trần rất
đỗi bình thường. Nhưng từ lúc bước vào đây, tôi vẫn luôn ngửi thấy một
mùi hương dìu dịu của thảo dược. Mùi hương đó rất giống với hương thơm
trên người Mã Thiên Lý.
Tôi tìm một lúc mới phát hiện nơi góc
tường có bày một khúc gỗ. Khúc gỗ đó không có gì đặc biệt, hình như đã
được để lâu năm rồi và được tẩm ướp thứ gì đó. Tôi đến gần, cẩn thận
ngửi, đúng là mùi hương trong phòng được tỏa ra từ đây. Xem ra Mã Thiên
Lý rất thích món đồ này, nên mới đặt nó trong phòng ngủ.
Thấy vậy, Mã Thiên Lý liền giải thích: “Chính là chiếc giá để dao lần trước anh nói với em đó.”
“Ồ.” Tôi gật đầu, ra vẻ hiểu biết chứ thực ra đang rất muốn lấy điện thoại ra search trên Baidu.
Phòng ngủ của anh được bài trí rất đơn giản, chỉ có giường và một chiếc tủ gỗ đầu giường. Trên tủ gỗ đầu giường là một chiếc đèn bàn không bắt mắt
cho lắm. Đúng là chẳng có gì hay ho, tôi cũng không biết nên ngồi ở đâu, rõ ràng anh
không có thói quen dẫn người khác vào phòng ngủ của mình,
cả căn phòng không có lấy một chiếc ghế.
Anh lặng lẽ nhìn tôi
bằng ánh mắt trầm lắng. Tôi lại không dám nhìn thẳng vào mắt anh, ngại
ngùng cúi đầu, để giấu đi sự ngượng ngùng, tôi nói: “Đúng rồi, tại sao
Tiêu Tịnh Phương lại nói về anh như vậy?”
“Cậu ta cứ nghĩ anh nợ
cậu ta đấy.” Mã Thiên Lý thản nhiên nói. “Khi mặt cậu ta bị thương, đúng lúc anh bị tai nạn, mẹ anh liên tục phải ở viện chăm sóc cho anh. Mọi
người đều nghĩ vết thương của cậu ta chỉ cần bôi thuốc là khỏi nhưng
không ngờ lại nặng như vậy, cậu ta không thể giận mẹ anh được nên chỉ có thể giận anh thôi.”
Cuối cùng tôi cũng hiểu lý do khiến Tiêu
Tịnh Phương lại có cái kiểu cả thế gian đều mắc nợ mình. Tôi nắm tay Mã
Thiên Lý nói: “Cậu ta rảnh rỗi đốt pháo làm hại chính mình, còn anh bị
thương là vì lo cơm áo gạo tiền cho cả gia đình… Hơn nữa đó là mẹ đẻ của anh, chăm sóc cho anh là đương nhiên rồi.”
Nghĩ lại mới thấy Mã
Thiên Lý thật đáng thương, nhỏ như vậy đã phải bôn ba vì gia đình, còn
Tiêu Tịnh Phương chỉ kém anh có một tuổi, chẳng qua là thành tích học
tập tốt hơn một chút mà tự nhiên có thể nghiễm nhiên học đại học. Mẹ của Mã Thiên Lý cũng quá yêu chiều, thiên vị cháu mình rồi. Có điều những
người chu đáo đều như vậy cả, lúc nào cũng sợ phật ý người khác, vô tình để con mình chịu thiệt.
Buổi tối, lúc ăn cơm, Tiêu Tịnh Phương
cũng có mặt, cậu ta không nói năng linh tinh như hồi trưa nữa, trước mặt cô chú Mã vô cùng lễ phép, nói chuyện khôi hài, vui vẻ. Chỉ có Mã Thiên Lý luôn giữ im lặng, không ngừng gắp thức ăn cho tôi. Sự chăm sóc quá
mức này của anh khiến tôi không khỏi ngại ngùng.
Đến lúc tôi
chuẩn bị ra vể, cô Mã nhất định đòi tặng tôi một món quà. Tôi từ chối
mãi không được. Trên đường chở tôi về, Mã Thiên Lý liền kêu tôi mở ra
xem mẹ anh tặng quà gì. Món quà được bao bọc rất kĩ, tôi hít một hơi rồi bóc gói quà ra xem. Thật bất ngờ khi đó là một bộ trang sức bằng vàng.
Có vòng cổ, hai chiếc lắc và khuyên tai. Kiểu dáng của hai chiếc lắc này không giống nhau, tôi vừa cầm lên xem vừa thắc mắc: “Hai chiếc lắc này
cố tình làm như vậy à?”
“Chiếc lắc thanh mảnh hơn là lắc chân.”
Mã Thiên Lý mỉm cười nhìn tôi. “Mẹ vốn còn định mua nhẫn nữa nhưng bị
anh ngăn cản, nhẫn để sau này anh mua cho em.”
Tim tôi thắt lại, tôi hiểu anh đang muốn ám chỉ điều gì.
Mua được những thứ này tốn không ít tiền đâu, tính sơ cũng phải đến hai vạn tệ ấy chứ. Còn tôi đến nhà anh chỉ mang theo một quả dưa hấu và một
thùng sữa. Tôi không khỏi e ngại, buổi đầu ra mắt mà đã nhận món quà quý giá thế này.
Nhưng lời nói sau đó của Mã Thiên Lý lại khiến tôi
không thể từ chối. “ Mẹ anh vốn muốn đưa tiền mặt, còn hỏi anh bao nhiêu là thích hợp, anh biết nếu tặng tiền thì em sẽ càng không nhận, cuối
cùng mẹ anh phải đi tìm hai ngày mới chọn được thứ này, dù gì cũng là
tấm lòng của bề trên, dù thích hay không thích thì em cứ nhận đi nhé!”
Tôi chỉ có thể gật đầu nhận quà.