Type: thuy tien
Lần ra mắt phụ huynh này coi như thành công, chỉ vướng mỗi chuyện của Tiêu
Tịnh Phương khiến tôi không vui chút nào.
Lúc về đến nhà, tôi liền gọi cho Vương Thắng Nam kể khổ, kể cả chuyện ở
trong phòng vệ sinh kia cho cô ấy nghe, còn nhân tiện nói luôn lai lịch
xấu xa trước đây của Tiêu Tịnh Phương nữa.
Kết quả chẳng biết đầu óc của Vương Thắng Nam thế nào, sau khi nghe xong lại nói với tôi:
“Không chừng trước đây người đó yêu thầm chị ấy chứ, chẳng phải vẫn có
một số đàn ông ấu trĩ kiểu như vậy sao, thích ai là sẽ bắt nạt người đó
đê thu hút sự chú ý của họ, càng thích thì càng trêu chọc nhiều.”
Tôi không khỏi buồn nôn, nói chắc như đinh đóng cột với Vương Thắng Nam:
“Em nghĩ chị là hoa sen trắng vạn người mê sao? Không thể nào có chuyện
đó được.”
Tôi có thể hoàn toàn khẳng định được điều này. Tiêu
Tịnh Phương là người thế nào chứ, hồi còn đi học, cậu ta được mệnh danh
là tiểu hoàng tử của trường, con gái theo đuổi cậu ta nhiều vô kể. Nói
tôi và Mã Thiên Lý hoạn nạn mới thấy chân tình, đồng cam cộng khổ, thanh mai trúc mã gì đó còn có lý, chứ đối với kiểu người như Tiêu Tịnh
Phương, cậu ta thiếu gì bạn gái chứ? Hơn nữa tôi chưa từng tươi cười với cậu ta, lần nào gặp cũng nếu không né tránh thì sẽ nói toàn những lời
cay độc với cậu ta. Nếu những điều đó mà cũng thôi thúc được thành tình
yêu thì Tiêu Tịnh Phương đáng bị đòn biết bao.
Tình cảm
giữa tôi và Mã Thiên Lý ngày càng sâu đậm. Trước đây, trong mắt tôi, Mã
Thiên Lý là một người rất bình thường, nhưng sau khi biết được tình hình gia đình của anh, tôi mới phát hiện con người anh rất có uy, nhưng
không vì thế mà tỏ ra hống hách. Tôi có cảm giác anh thuộc kiểu người
trầm tĩnh, kiên định.
Anh bình thường luôn thuận theo ý tôi,
nhưng trong những việc cần đến sự quyết đoán, tôi lại thường nghe theo
lời nah, cứ như thể đó là điều tất yếu vậy. Anh có một khí chất gì đó
khiến tôi cảm thấy nếu tôi không nghe theo anh, tôi sẽ bị lạc lối.
May mà anh thường suy nghĩ cho cảm nhận của tôi, bất kể việc gì anh đều hỏi tôi một tiến, chỉ là tôi ngày càng không có chính kiến, anh nói gì hợp
lý một chút là tôi liền nghe theo ngay. Nói chung chúng tôi có chút gì
đó không giống với trước đây. Hơn nữa, gần đây anh quản tôi rất chặt,
ngày nào cũng phải gặp mặt mới được, còn bảo tôi khi nào có thời gian
thì sắp xếp đưa anh về gặp mặt bố mẹ tôi.
Tôi nghĩ như thế thì
nhanh quá, vì thường thì gặp mặt bố mẹ xong sẽ gần như đề cập đến chuyện kết hôn ngay rồi. Ánh mắt dò xét của anh như thể muốn cầu hôn tôi luôn
rồi ấy. Nhưng tôi lại không thể từ chối, cũng không thể nói rằng tôi
muốn yêu thêm hai năm nữa, muốn hưởng thụ cảm giác lãng mạn này thêm
chút nữa. Nhắc mới nhớ, chúng tôi dường như cũng không lãng mạn cho lắm, con người anh quá trầm tĩnh, trong chuyện tình cảm cũng không có biểu
hiện gì đặc biệt.
Cuối cùng, tôi cũng dẫn Mã Thiên Lý về gặp mặt
bố mẹ. Bố mẹ tôi vẫn như vậy, trong mắt họ thường không có người con gái này. Có điều, sau khi chiếc xe Ferrari màu đỏ của Mã Thiên Lý lái tận
vào khu nhà, tôi có thể nhận ra những ánh mắt dò xét đang đổ dồn về phía chúng tôi. Tuy không muốn thừa nhận nhưng đây chính là sức mạnh cả đồng tiền, cho dù trước đây tôi có giỏi thế nào, có cố chứng minh bản thân
mình là con gái nhưng không hề thua kém gì con trai ra sao, thì so với
chiếc Ferrari màu đỏ này, những nỗ lực đó của tôi cũng chỉ là vô nghĩa
mà thôi.
Trong con mắt của họ chỉ có hình ảnh cô con gái họ Lộ đi bên cạnh một vị đại gia. Lúc bố mẹ tôi gặp Mã Thiên Lý cũng vậy, họ
khách sáo như thể đang gặp một vị lãnh đạo lớn, khôn tiếc lời nói mấy
câu lấy lòng anh.
Kiểu lấy lòng đó khiến tôi ngượng chín cả mặt.
Đến mức mẹ tôi bấy lâu này vẫn luôn đối xử lạnh lùng với tôi hôm nay đột nhiên trở nên dịu dàng hết mức có thể, bố tôi cũng nói mấy lời trách
móc thân thiết như sao lâu rồi tôi không về nhà, sao không mua thứ này
thứ kia cho em trai tôi.
Em trai tôi thì lại chẳng có ý tứ nào,cứ nằm bò trên bệ cửa sổ nhìn chiếc xe hơi thể thao của Mã Thiên Lý, còn
liên miệng kêu rằng muốn được ngồi thử. Mã Thiên Lý không có ý muốn
chiều em trai tôi, anh biết tôi ghét thằng bé, thằng bé này từ nhỏ đã
như một tiểu quỷ rồi, giành giật hết mọi thứ của tôi lại còn chẳng biết
ơn chút nào, tôi có thể nhịn ăn nhịn mặc để mua gì cho nó, nó cũng nghĩ
đó là việc đương nhiên. Chỉ vì tôi họ Lộ chỉ vì tôi là con gái, cho nên
tôi chỉ như bát nước hắt đi, tôi phải trả nợ cho nhà họ Lộ. Thế nên Mã
Thiên Lý cũng như người qua đường, hàn thuyên với bố mẹ tôi chưa đến năm phút, liền muốn đưa tôi rời khỏi nơi đó.
Nhưng em trai tôi đúng
là mặt dày, khi tiễn chúng tôi xuống dưới, cứ liên miệng nói: “Anh rể
tương lai, khi nào anh và chị kết hôn rồi thì mua cho em ột chiếc xe thể thao như thế này nhé!”
Đúng là mất mặt mà, nó coi như đang bán chị của nó đấy ư?
Tôi không nhịn nổi nữa, mắng thằng em Lộ Gia Bảo này một trận: “Mua xe gì
chứ, em bao nhiêu tuổi mà đòi mua xe, hơn nữa em có nuôi nổi một cái xe
không? Kể cả xe đạp cũng không mua cho em được.”
Nói xong, tôi cũng không quan tâm tới thái độ của bố mẹ và em trai mình, kéo tay Mã Thiên Lý rời đi luôn.
Trên đường đi, Mã Thiên Lý an ủi tôi: “Đừng giận nữa, anh đến gặp bọ họ cũng chỉ vì muốn sau này em có xuất giá cũng sẽ đẹp mặt, nếu như em không
thích thì sau này cứ coi nhà anh là nhà em, có nhà gái hay không cũng
không quan trọng.”
Những lời này của anh khiến mắt tôi cay xè.
Bấy lâu tôi vẫn luôn cố gắng kiên cường, khi bị bố tôi nói là đồ lỗ vốn, tôi đã cố gắng học tập, khi bị mẹ nói sinh ra con gái chẳng có ích, tôi đã cố gắng đối xử với gia đình tốt hơn. Tôi đi làm từ lúc còn đi học,
lên đai học, trong khi bạn bè ai nấy đều đang tuổi ăn tuổi chơi rồi yêu
đương, lên mạng, thì tôi phải đầu tắt mặt tối hết đứng đường để phát tờ
rơi, lại đến bán mì ăn liền ở trong siêu thị. Không những thế, tôi còn
nhịn ăn, nhịn mặc vì muốn tích chút tiền cho gia đình mình, tôi muốn
chứng minh rằng mình có ích. Nhưng rốt cuộc, trong mắt họ, tôi vẫn chỉ
là đứa bỏ đi. Bởi tôi không phải là con trai.
Đang trầm tư suy nghĩ, tôi bỗng bị giọng nói trầm ấm của Mã Thiên Lý làm cho giật mình. “Chúng ta thật giống nhau.”
Tôi khó hiểu nhìn anh. Giọng nói của Mã Thiên Lý vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng tôi vừa nghe đã hiểu hàm ý trong đó.
Trong nhà chúng tôi đều có một cậu em vì được nuông chiều quá mà hư hỏng, nhà Mã Thiên Lý có Tiêu Tịnh Phương, còn nhà tôi thì có Lộ Giai Bảo.
Có điều vẫn có chút khác nhau.
Tôi nói: “Anh còn tốt hơn em nhiều ấy chứ, bố mẹ em luôn chẳng coi em ra
gì, còn em trai em lại chẳng bao giờ coi em là chị gái của nó. Hôm này
vì có anh đấy, nếu em đưa một người bán thịt lợn về thật thì không biết
họ sẽ nói gì nữa… Đứng trước đồng tiền, con người rất thích đeo mặt nạ.” Nói xong, tôi khẽ liếc nhìn Mã Thiên Lý một cái.
Anh vẫn rất
điềm tính, như một mặt hồ không chút gợn sóng. Tôi không khỏi lo lắng.
Khi ở bên anh, tôi có thể cảm nhận được tình cảm, sự che chở của anh
dành cho tôi, nhưng nhiều khi lại cảm thấy thật kỳ lại khi anh dường như không có tình cảm với bất kỳ ai hoặc bất kỳ việc gì. Tôi cũng không
biết tại sao mình lại có cảm giác này, nhưng ngay từ nhỏ, tôi đã có ấn
tượng như vậy về anh rồi. Lúc người khác mắng anh, anh không thể tức
giận. Lúc tôi khóc, anh chỉ im lặng ngồi bến, không dỗ dành, cũng chẳng
an ủi.
Thực ra tôi biết chắc chắn Mã Thiên Lý đang nghĩ đến
chuyện kết hôn. Mấy lần chat với nhau, anh đều ngầm gợi ý chuyện đó. Lần đầu tiên nghe thấy, tôi rất vui, nhưng sau này lại thấy căng thẳng.
Chúng tôi chỉ mới vừa gặp lại nhau, tính ra mới được hơn hai tháng, giờ mà tổ chức đám cưới thì chẳng phải là một cuộc hôn nhân sét đánh sao?
Nếu nói chuyện này ra, Vương Thắng Nam chắc chắn sẽ cho rằng do tôi nghĩ
ngợi quá nhiều, sướng mà không biết đường sướng, người đàn ông xuất sắc
như Mã Thiên Lý, cô ấy có thăp đèn lòng cũng chẳng kiếm được, anh có ý
định cưới tôi nghĩa là tình cảm anh dành cho tôi rất mực chân thành.
Thục ra tôi cũng không biết mình làm sao nữa, rõ ràng Mã Thiên Lý rất tốt,
tôi cũng rất thích anh, nhưng càng tiếp xúc lâu với anh, tôi lại càng có cảm giác bất an, như thể giữa anh và tôi có rất nhiều ngăn cách vậy.
Nói đúng ra thì anh hình như chưa từng giấu tôi điều gì. Những gì tôi
hỏi, anh đều trả lời rất thật lòng, còn đưa tôi đến gặp bố mẹ anh, chiều nào cũng đón tôi rất đúng giờ, đặc biệt là tôi nói gì anh cũng đều chú ý lắng nghe…
Mấy lần gần
đây khi đi ăn cơm, anh đều chủ động giới thiệu tôi với bạn bè anh. Bạn bè anh nếu chỉ nhìn vẻ ngoài thì không có gì xa lạ, nhưng khi nói chuyện tôi lại có cảm giác mình thuộc về thế
giới hoàn toàn khác. Những vấn đề mà họ suy nghĩ hay những chủ đề mà họ
thảo luận về cơ bản khác xa so với những gì trước đây tôi thường được
nghe. Được cái an ủi là mỗi lần dẫn tôi đi dự tiệc, chỉ cần là lần đầu
gặp mặt, Mã Thiên Lý đều chính thức giới thiệu tôi với đối phương. Hành
động đó của anh vừa thân mật lại vừa khiến tôi cảm động.
Mà đúng
là anh rất chiều tôi. Lần trước ăn cơm, chỉ vì tôi tiện miệng khen bánh
bao canh rất ngon, còn thắc mắc không biết nó được làm như thế nào mà có thể đổ được nhiều canh vào bên trong như vậy. Thế là Mã Thiên Lý gọi
luôn bếp trưởng đến để làm bánh bao canh ngay tại đó cho tôi xem. Việc
làm này khiến tôi không khỏi sững sờ.
Khi kể lại chuyện đó cho
Vương Thắng Nam nghe, cô ấy lộ rõ vẻ ngưỡng mộ, ôm lấy ngực, nói: “Thảo
nào mà con gái bây giờ đa số đều thích đại gia, đúng là khác biệt mà,
kiểu chiều chuộng này ai mà cưỡng nổi chứ."
Tôi cũng sắp không cưỡng nổi rồi.
Lúc Vương Thắng Nam kêu ca đòi tôi mời ăn cơm, tôi không thể không nhắc nhở cô ấy có thể ăn ngon hơn mọi khi một chút, nhưng không được quá đắt
tiền, vì dù sao tôi vẫn chỉ là một công chức bình thường.
Vương Thắng Nam nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên. “Chị đang đùa đấy à, bạn trai của chị là ai chứ?”
Tôi vội giải thích: “Em đừng có nghĩ linh tinh, anh ấy thường tặng thứ này
thứ kia cho chị, nhưng túi xách và quần áo thì bán làm sao được? Anh ấy
cũng đâu tặng chị tiền, như vậy khác nào gái bao chứ! Chị chỉ là bạn gái anh ấy thôi, đâu có lý gì ngửa tay xin tiền được, đúng không? Hơn nữa,
chị cũng sẽ không làm như vậy…”
Lúc này Vương Thắng Nam mới thở
dài, nói: “Vậy chị còn do dự gì nữa, chị làm vợ của anh ấy đi, lúc đó
tiền của anh ấy chẳng phải cũng là của chị sao? Đến lúc đó chắc chắn chị thích cái gì anh ấy cũng sẽ đồng ý cho chị.”
Những lời này thì
quả là đúng thật. Tình cảm của tôi và Mã Thiên Lý rất tốt, nhưng tôi vẫn luôn có cảm giác hôn nhân còn cách mình khá xa.
Tôi liền lẩm bẩm: “Không vội vàng gì, cứ yêu nửa năm đã rồi tính tiếp.”
Có điều gần đây tôi luôn bồn chồn, bất an, sau khi do dự đôi chút, liền
nói hết những chuyện không vừa lòng dạo gần đây cho Vương Thắng Nam
nghe: “Quan hệ giữa chị và Mã Thiên Lý vô cùng đáng ghét, em không biết
con người đó…”
Tôi cũng không biết dùng từ gì để miêu ta về Tiêu Tịnh Phương. Cậu ta đáng bị ăn no đòn.
Lần trước đến nhà bố mẹ Mã Thiên Lý, tôi lại gặp Tiêu Tịnh Phương. Trước
mặt bố mẹ Mã Thiên Lý, lúc nào cậu ta cũng ra cái vẻ lịch sự, nhưng chỉ
cần bắt được cơ hội có mình tôi ở đó là liền lộ ngay vẻ lưu manh, cứ
xoáy vào chuyện tôi thích Mã Thiên Lý ở điểm gì, tiền hay con người của
Mã Thiên Lý.
Lúc đó, tôi đã tức đến tím cả mặt, không kìm được
quát lên: “Tôi và Mã Thiên Lý quen biết nhau từ khi nào chứ, lúc đó gia
đình anh ấy giàu có hay nghèo khó, cậu còn không biết hay sao?”
“Phải rồi, chị yêu con người của anh ấy.” Tiêu Tịnh Phương châm biếm. “Nhưng
vấn đề là người đàn ông mà chị đang quen này, chị có hiểu anh ấy không?”
Tôi thấy những lời này hết sức kỳ cục, sao tôi lại không hiểu Mã Thiên Lý
cơ chứ. Tôi tức tối nói: “Nếu tôi không hiểu Mã Thiên Lý thì chẳng có ai hiểu anh ấy cả, chúng tôi là thanh mai trúc mã mà.”
Tiêu Tịnh Phương liền nhìn tôi bằng ánh mắt hết sức kỳ quặc. Tôi không khỏi nhớ lại chuyện cũ.
Trong ký ức của tôi, Tiêu Tịnh Phương chưa có lúc nào đàng hoàng ra dáng cả,
cậu ta luôn thích trêu ngươi người khác một cách trắng trợn, không chơi
khăm thì cũng nói những lời độc mồm, độc miệng. Ngay cả khi cậu ta lịch
sự, khách sáo với người khác, tôi cũng thấy đó là giả tạo. Có điều, ánh
mắt cậu ta mỗi lần nhìn tôi dường như rất chăm chú, biểu cảm đó là lần
đầu tiên tôi nhìn thấy ở Tiêu Tịnh Phương.
Vương Thắng Nam mới nghe được một nửa, có vẻ hứng thú, gặng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tôi chau mày, nghĩ ngợi. “Cũng chẳng có gì, chỉ là cái tên Tiêu Tịnh Phương này hoàn toàn nói những lời ký quái, như thể ngầm ám chỉ chị tham tiền
vậy. Kể cả chị thích tiền thật nhưng có nhất thiết phải nói đến mức ác ý như thế không, như kiểu chị cố ý dụ đại gia vậy, còn ra cái vẻ tử tế dụ chị tìm hiểu tính hình của Mã Thiên Lý nữa, nói cái gì mà sau này chị
sẽ vì chuyện này mà phải cảm ơn cậu ta. Rõ ràng là cậu ta muốn ăn no đòn mà.”
Vương Thắng Nam nghe xong thì im lặng hồi lâu, sau đó mới
do dự nói: “Thực ra gần đây em mới biết được một chút việc liên quan đến Mã Thiên Lý, nhưng chuyện đó nghe có vẻ ảo quá, em cũng không biết có
nên nói với chị hay không.”
Tim tôi thắt lại, không dám nghĩ ngợi gì nhiều nhưng đầu óc cứ như sóng biển cuồn cuộn, dồn dập dọa chính
mình, sợ nhất là nhận được tin trước đây Mã Thiên Lý đã từng kết hôn
hoặc bắt cá hai tay gì đó.
Vương Thắng Nam ra vẻ thần bí, thì
thầm: “Còn nhớ tin tức mà em cho chị xem trước đây không?” Sau đó thì
nháy mắt, nheo mày với tôi.
Tôi đang căng thẳng chết đi được, cô ấy hỏi như vậy lại càng khiến tôi mù mờ thêm.
Vương Thắng Nam cứ như đang trêu ngươi vậy, thong thả nói: “Chính là tin đồn trùm sò mai danh ẩn tích đấy?”
“Cái gì?” Tôi khó hiểu hỏi.
Vương Thắng Nam lộ vẻ huyền bí, nói nhỏ: “Theo nguồn tin tiết lộ, em nghĩ
tám, chín phần mười là ám chỉ anh Mã Thiên Lý nhà chị…”
Tôi tức
lộn ruột, trừng mắt nhìn cô ấy, nói: “Em làm chị hết hồn, còn tưởng em
thế nào, hóa ra cũng chỉ là những tin đồn thất thiệt trên diễn đàn… Em
cũng thật là, mấy cái tin đó có thể tin được ư?”
Vương Thắng Nam
liếc mắt nhìn tôi. “Chị nghĩ em ngớ ngẩn thế à, nếu thực sự có scandal
về Mã Thiên Lý, em lại dám nói với chị sao, em sợ nhất là chị suy sụp
mà. Hơn nữa kể cả có tin đồn như vậy thật thì em cũng phải tìm hiểu kĩ
lưỡng trước rồi mới nói với chị chứ tuyệt đối không dám nói bừa…”
Việc này thì hoàn toàn đúng. Đáng lý ra tôi phải biết con người Vương Thắng
Nam tuy có nhiều lúc hơi khùng nhưng đối với chuyện này thì lại rất minh mẫn. Có điều sau khi được cô ấy nhắc nhở như vậy, tôi chợt nhơ lại tin
tức mà Vuong Thắng Nam gửi cho tôi đó. Những thứ viết ở trong đó cũng có vẻ ảo quá, đến trong phim cũng không diễn tả quá mức như vậy.
Vương Thắng Nam vẫn không ngừng thao thao bất tuyệt “Du thuyền, đua ngựa… Lộ
Tâm Ái, chị tu mấy đời mới được hưởng phúc như thế đấy, đúng là may mắn
lớn mà…”
Tôi không khép nổi miệng nữa, “Cái tin đó chỉ là để lừa
bịp người khác thôi, nếu thực sự nhiều tiền như vậy, Mã Thiên Lý còn
sinh sống ở thành phố hạng hai này của chúng ta ư? Em từng gặp Mã Thiên
Lý rồi đấy, người như anh ấy mà em nói co mấy chục tỷ thì có vẻ không
đúng chút nào.”
Hơn nữa, kể cả Mã Thiên Lý có tài năng biến đá thành vàng thì cũng không thể giàu có nhanh đến như vậy
“Sao chị biết người ta không giàu chứ, chẳng qua người ta không thích phô trương đấy thôi.”
Vương Thắng Nam nói xong thì lấy di động ra, rất nhanh đã tìm thấy bài viết đó.