Tôi chỉ liếc mắt nhìn một cái, đều là những chuyện bịa đặt nhằm thổi phồng các đại gia. Nếu
Mã Thiên Lý mà như vậy thì có còn là Mã Thiên Lý nữa không? Còn có tin
gì mà “đại gai giấu mặt ra tay xử tệ với anh em trong gia đình”.
Tôi vội xua tay. “Mã Thiên Lý tuyệt đối không như vậy đâu, Tiêu Tịnh Phương vô cùng kiêu ngạo, nếu bị Mã Thiên Lý đối xử tệ bạc thật, cậu ta còn
dám sống ở đó sao?”
“Có lẽ vì bị đối xử tệ bạc nên hắn ta mới
sống ở đó cũng nên, một núi không thể có hai hổ, nhưng vì có quan hệ
thân thiết, lại liên quan đến lợi ích gì đó nên không thể lật mặt được…”
Tôi chau mày nói: “Thế lại càng buồn cười, nếu Mã Thiên Lý có khả năng như
vậy thật thì việc gì phải nhường nhịn Tiêu Tịnh Phương như thế? Tiêu
Tịnh Phương không chỉ bất lịch sự với chị mà đối xử với Mã Thiên Lý,
cũng toàn nói ra những điều khó nghe…”
“Không chứng là vì bị thiệt thòi nhiều quá nên hắn ta mới có thái độ như vậy.” Vương Thắng Nam vẫn giữ vững quan điểm của cô ấy.
Thực không biết phải giải thích với Vương Thắng Nam như thế nào nữa, tôi bực dọc nói: “Nếu quả thực như bài viết đó nói thì đại gia ẩn danh đó phải
hết sức quyết đoán, có con mắt tinh tường, thủ đoạn tàn độc, cao siêu…
Em nghĩ người như thế có tồn tại thật không? Lúc đó không gọi là người
nữa mà có thể phong thánh được rồi đấy…”
“Thông minh, may mắn lại nắm bắt được cơ hội, những thứ này dễ chừng Mã Thiên Lý có được lắm
chứ… Hơn nữa gia đình anh ấy đâu chỉ có mỗi việc kinh doanh này, nghe
nói thời gian trước những người làm bất động sản cũng kiêm được bộn tiền đấy.”
Tôi nói: “Em còn chưa thấy Mã Thiên Lý bị Tiêu Tịnh Phương chặn họng đến mức không nói nên lời đấy! Lần nào đối đâu, Mã Thiên Lý
cũng đều né tránh Tiêu Tịnh Phương, chỉ cần là người sáng suốt thì vừa
nhìn đã biết Tiêu Tịnh Phương o ép Mã Thiên Lý rồi.”
Vương Thắng
Nam nhìn tôi, ngẫm nghĩ một lúc mới nói tiếp: “Tâm Ái, chị biết không,
khi gia đình em còn đang hưng thịnh, ông em không bao giờ cần nói to,
cũng không bao giờ tranh luận với ai, những người không quen ông đều
nghĩ ông là người vô cùng hòa nhà dễ gần, nhưng chị biết không, khi ông
mở cuộc họp thì giám đốc các ban ngành đều sợ đến mức nói nắng cũng rụt
rè, run rẩy… Có những người đã lên đến một vị trí nhất định rồi thì việc xử lý một người cũng giông như nghiền nát một con kiến vậy. Lúc đó
người ta đâu có để tâm đến những lời hơn thua của người khác, thậm chí
còn chẳng thèm nghiền nát con kiến đó làm gì cho bẩn tay. Giống như lúc
nhỏ chúng ta hay đi đào tổ kiến vậy, giờ lớn rồi, bảo chị đi đào thì chị có đi nữa không?”
Tôi vẫn nghĩ mình rất hiểu Mã Thiên Lý. Anh
đúng là người có bản lĩnh thật, nhưng dù sao thì việc khai thác khoáng
sản vẫn chỉ mang lại cho anh sự giàu có bộc phát mà thôi, hơn nữa anh
mới chỉ tốt nghiệp cấp hai, học hành chẳng giỏi giang, viết chữ lại rất
xấu. Người như vậy, sao có thể..
“Vả lại đến giờ chị vẫn chưa nắm được hết tình hình gia đình Mã Thiên Lý cơ mà.” Vương Thắng Nam vẫn
nhìn tôi vẻ huyền bí. “Lần nào chị cũng ngại ngùng cái này cái nọ…”
Tôi ấp úng nói: “Cũng không phải là chưa tủng hỏi, anh ấy cũng từng nói với chị rồi nhưng chị nghe không hiểu, cái gì mà thu nhập sau thuế, giá trị tổng sản lượng, chị chỉ là nhân viên dịch vụ hậu mãi, đâu phải kế toán
chứ.”
Có điều sau khi nghe thấy những lời đó của Vương Thắng Nam, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vừa an bún vừa nói: “Mà bất kể tin đồn là
thật hay giả, miễn anh ấy chưa từng có vợ là được rồi.”
“Này.” Vương Thắng Nam nhìn tôi. “Em không nói là Mã Thiên Lý không có những vấn đề khác nữa đâu nhé!”
Tôi chau mày nhìn Vương Thắng Nam, cô ấy lại biết được tin gì nữa rồi?
Vương Thắng Nam bĩu môi. “Con người chị đa mưu cũng uổng công vô ích thôi,
tai sao chị chẳng chịu động não gì thế nhỉ, chị không thấy bất thường
sao?”
“Bất thường? Chuyện này thì có bất thường gì chứ?”
“Con người ấy!” Vương Thắng Nam tức tối gõ vào đầu tôi một cái. “Con người
bất bình thường ấy! Nếu anh ấy thực sự là một đại gia ẩn danh thì anh ấy có thể nào là Mã Thiên Lý trong mắt chị, không nắm bắt được tâm tình
thế thái, rất thật thà, trong nhà lại toàn bị em họ o ép, bắt nạt không? Chị có chắc chắn Mã Thiên Lý mà chị từng quen với anh ấy hiện tại là
cùng một người không?”
Tôi vô cùng tự tin nói với Vương Thắng
Nam: “Chắc chắn một trăm phần trăm đấy, vì chị đâu chỉ quen anh ấy mới
có ba tháng chứ, chị và anh ấy là bạn từ thời trung học, OK? Bọn chị có
tới ba năm học chung đấy, sau này vẫn thường xuyên liên lạc, chỉ sau khi vào đại học, chị mới không hay liên lạc với anh ấy nữa thôi. Hơn nữa
anh ấy là ngời như vậy, từ nhỏ tới giờ chưa hề thay đổi, thường ngày đều rất lịch sự với mọi người, khi nhân viên phục vụ bận, anh ấy cũng biết
thông cảm, ngoại trừ mỗi một lần vì chị bị đói mà buộc phải đập vỡ đĩa
ra thì anh ấy chưa bao giờ nổi nóng… Nếu anh ấy giàu có đúng như em nói
thì chắc đã phải đầu đội trời, chân đạp đất rồi cũng nên. Lần trước đi
ăn, nhân viên phục vụ lúc bưng món lên có làm rớt canh vào người anh ấy, thế mà anh ấy chẳng nói gì…”
Vương Thắng Nam vẫn chau mày nhìn
tôi.
“Thế thì cũng không đúng, nếu đúng như chị nói thì anh ấy đã sớm bị người khác ăn tươi nuốt sống rồi. Không chừng anh ấy cố ý diễn thế
trước mặt chị thôi. Em thấy chị yêu quá hóa đần rồi. Em chỉ muốn nhắc
nhở chị một chút. Chị biết không, nhiều đàn ông trước khi kết hôn rất
thích ngụy trang.”
Tôi cũng bắt đầu thấy kỳ lạ rồi. Trước đây
Vương Thắng Nam luôn kêu tôi phải thật bình tĩnh, nhưng bây giờ khi tôi
đã bình tĩnh, cố gắng coi Mã Thiên Lý như người bình thường thì cô ấy
lại nói với tôi đừng để mất cảnh giác. Tôi đâu phải con ngốc, người đàn
ông đó thích hay không thích tôi, chẳng lẽ tôi lại không biết? Hơn nữa
ai quy định người thành công đều phải càn quét bốn phương chứ,vả lại Mã
Thiên Lý có phải là người thành công như thế không thì vẫn còn là một ẩn số…
Có điều Vương Thắng Nam đã nhắc nhở như vậy rồi, tôi cũng sẽ để tâm xem sao, sẽ chú ý quan sát Mã Thiên Lý nhiều hơn. Ngoài vẻ điềm
tĩnh không giống mới có hai mươi mấy tuổi của anh rat hi việc gì cũng
tốt cả. Thế nhưng từ nhỏ anh đã như vậy rồi còn gì. Dần dần tôi cũng
thấy yên tâm, ai muốn nói gì thì nói, đối với tôi, Mã Thiên Lý chỉ là
một người đàn ông đang yêu tôi và sau này sẽ là chồng tôi mà thôi.
Trong mắt tôi, anh chỉ là một người bình thường, giống như tôi, cũng biết ngơ ngẩn, cũng biết nói cười, là người đàn ông đáng yêu trong tình yêu. Chỉ là anh quá điềm tĩnh, trong khi tôi đỏ mặt, tim đập nhanh, anh vẫn có
thái độ bình thản.
Hôm ấy lúc ăn cơm, tôi không kìm được hỏi Mã Thiên Lý: “Công việc kinh doanh của anh lớn lắm phải không?”
“Ừ.” Anh bỗng như nghĩ tới việc gì đó. “Để hôm nào anh bảo phòng kế toán làm báo cáo với em.”
Tôi cũng không biết anh đang nói đùa hay thật, nhưng qua thái độ, biểu cảm
thì có vẻ rất thật. Tôi giật mình, vội nói: “Anh đừng đùa nữa. Em đâu
phải muốn kiểm tra tài khoản của anh.”
Anh mỉm cười, nói với tôi: “Em có muốn ăn bánh Baba không?”
Tôi nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu, đó là món bánh gì? Tên nghe kỳ cục quá!
Chẳng mấy chốc anh đã kêu người bưng lên một đĩa bánh lớn, tôi dùng đũa chấm chấm vào cái bánh.
Kết quả vừa mới nếm thử một chút, tôi đã không kìm được “oa” lên một tiếng, bên trong còn có nhân hạt óc chó nữa cơ đấy, không ngờ món bánh xấu xí
này lại hợp khẩu vị của tôi đến vậy, ngon quá đi mất.
Anh liền nói: “Biết là em sẽ thích mà.”
Anh cười híp mắt, gần đây anh có vẻ cười nhiều hơn, có lúc chỉ nhìn tôi
thôi mà anh cũng cươi được. Tôi nhìn anh rồi không kìm được duỗi tay,
vuốt ve khuôn mặt của anh. Tôi rất thích nhìn anh cười, mỗi lần thấy anh cười, tôi cũng vui lây.
Tôi chắc chắn bản thân mình rất thích
anh và chắc mẩm anh cũng thích mình, chỉ là không biết tình cảm của anh
sâu đậm đến đâu, bởi anh quá trầm tĩnh, một chút cảm giác nồng cháy cũng không có.
Lúc này, anh bỗng hỏi: “Chúng ta kết hôn nhé?”
Tôi giật bắn cả mình.
Dường như anh cũng biết mình đường đột, liền vội giải thích: “Em không cần trả lời anh vội.”
Tim tôi đập rất nhanh, cố nghĩ xem nên nói gì, bây giờ mà kết hôn thì gấp
quá, mới yêu được ba tháng. Tôi đành nói: “Giờ mà kết hôn thì… hơi sớm,
đợi thêm mấy tháng nữa, có được không?”
“Nếu em thấy sớm thì cứ từ từ.” Anh cố vẻ vô tư nhìn tôi. “Anh sẽ nghe theo em.”
Sau đó anh tự nhiên đề xuất: “Chúng ta tìm chỗ đi chơi một ngày, em thấy sao?”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, không biết phải tìm một nơi như thế nào, những địa điểm có thể đến trong thành phố, chúng tôi đã đi hết rồi, không biết
còn nơi nào nữa không.
Anh gợi ý: “Những vùng núi gần đây chẳng hạn, tìm đại một nơi để đi.”
Tôi không ngờ Mã Thiên Lý cũng thích kiểu du lịch này. Tôi liền gật đầu,
vừa mới từ chối khéo lời cầu hôn, bây giờ mà tiếp tục từ chối anh nữa
thì chẳng phải là rất ngại sao?
Có điều đến lúc thực sự đi rồi
mới phát hiện những nơi đó vẫn còn quá hoang sơ. Không khí ở vùng núi
tuy mát mẻ, trong lành hơn thành phố nhưng lại chẳng có gì cả, rất tiêu
điều, hoang vắng. Đường sẽ đặc biệt khó đi.
May mà hôm nay Mã Thiên Lý đi chiếc Audi, chứ nếu đi bằng chiếc xe thể thao kia thì chắc cả hai chúng tôi sẽ lộn ruột mất.