Anh đặt bàn tay của tôi lên môi, hôn ngón tay tôi, nói: ‘Ngay từ đầu anh đã biết em là người thế nào, cũng biết kết hôn xong em sẽ được anh yêu
chiều đến mức có tính cách ra sao. Từ nhỏ em đã bị bố mẹ coi thường,
không hề biết làm nũng nhưng sau khi kết hôn với anh thì được anh yêu
chiều hết mực, lúc ở bên ngoài còn đỡ, chứ cứ về đến nhà là em toàn mắng anh, nếu không phải là lấy nước cho em thì sai anh làm cái này, cái
kia, anh chỉ cần nói hơi to một chút là em đã không vui, nói là anh mắng em rồi."
Mã Thiên Lý nở một nụ cười gượng gạo. "Nhưng không còn
cách nào khác, anh yêu em, lúc đó có không ít người khuyên anh dạy dỗ
lại em nhưng anh chỉ cần nhìn thấy em thôi là lại không muốn làm điều đó nữa. Em cứ như nắm được thóp anh vậy."
Dần dần thì tôi cũng hiểu, thảo nào mà Mã Thiên Lý chưa bao giờ mắng tôi và cũng chưa bao giờ nóng nảy với tôi.
Anh tiếp tục nói: "Tâm Ái, những việc đó sẽ không xảy ra nữa, em sẽ không
bao giờ phải vừa khóc vừa giặt đồ cho anh nữa, thế nên em đừng nghĩ mình vô dụng, nhìn em bây giờ anh mới thấy tất cả mọi thứ anh làm đều là
thích đáng."
Kể từ đó, Mã Thiên Lý không đưa tôi đến quỹ
từ thiện nữa. Anh nói nếu tôi cảm thấy áp lực thì thôi đừng đến đó nữa.
Còn chuyện tôi nói muốn ra ngoài làm việc thì anh lại thờ ơ cười nói:
"Em nên ở nhà thì hơn, làm việc cho công ty gia đình mà em đã áp lực thế rồi, ở các công ty khác cũng sẽ chịu thiệt thòi thôi, chi bằng cứ ở nhà làm vợ đảm của anh là được rồi."
Vấn đề là làm vợ đảm như thế nào đây? Tôi mơ hồ suy nghĩ, chẳng lẽ chỉ ở nhà ăn uống ngủ nghỉ thôi sao?
Sau đó Mã Thiên Lý còn cố ý dặn dò tôi cho dù thế nào cũng không được liên
lạc với Tiêu Tịnh Phương nữa. Tôi gật đầu đồng ý nhưng trong lòng rất
muốn hỏi anh ở thế giới kia, rốt cuộc tôi và Tiêu Tịnh Phương đã xảy ra
chuyện gì khiến anh không muốn tôi và hắn gặp nhau đến vậy?
Có
lẽ sợ tôi nhàn rỗi quá đâm ra nhàm chán, Mã Thiên Lý quả thật đã tìm cho tôi chút việc để làm. Chẳng phải tôi từng nói sợ làm anh thất vọng sao, bây giờ thì hay rồi, anh cố ý tìm người bồi dưỡng cho tôi, chỉ là tôi
không thích cái nội dung bồi dưỡng này.
Lễ nghi xã giao thì không thành vấn đề nhưng cách kết hợp những trang phục nam giới thì thật là
kỳ quặc. Nhìn những bộ vét cùng cà vạt, cuối cùng tôi cũng hiểu ra Mã
Thiên Lý muốn tôi trở thành người như thế nào rồi.
Tôi phàn nàn
với anh nhưng anh cứ coi như không có việc gì. Tôi phát hiện anh thực ra rất biết cách giả vờ hồ đồ, lúc nào cũng cố tình đánh lạc hướng tôi.
Thái độ này của anh thật hết sức lạ lùng. Tôi cũng không biết do mình
suy nghĩ nhiều hay là do anh cố ý làm vậy.
Tuy anh nói đủ thứ hay ho, nào là yêu tôi, thương tôi, chiều tôi nhưng về cơ bản, tôi cảm thấy anh đang giận tôi. Cụ thể là giận cái gì, ngẫm nghĩ mãi cũng chỉ nghĩ
được là chuyện tôi đã từng liên lạc với Tiêu Tịnh Phương. Chẳng qua Mã
Thiên Lý cố tình che giấu cảm xúc, không muốn thể hiện ra mà thôi.
Anh liên tục sắp xếp cho tôi học những lớp về nữ công gia chính, hầu hết
đều là những việc phụng sự, chăm sóc chồng. Cuối cùng tôi không nhịn nổi nữa, liền chất vấn anh, có phải anh đang có kế hoạch dưỡng dục tôi trở
thành vợ hiền không ?
Mã Thiên Lý nghe thế thì cười nói: ‘Em suy nghĩ nhiều quá rồi, anh chỉ muốn để em giải sầu thôi.’
Tôi nghiêng đầu nhìn biểu cảm của anh. Lòng dạ anh không đơn giản chỉ là
thâm sâu không thôi mà là cực kỳ, cực kỳ thâm sâu mới đúng.
Trong mắt anh, tôi lúc nào cũng như pha lê trong suốt, còn từ trước đến giờ
anh nghĩ gì tôi không hề đoán được, thậm chí tâm trạng anh ra sao tôi
cũng chỉ dựa vào cảm giác mà đoán bừa thôi. Chủ yếu là cho dù tôi có làm gì anh cũng đều tỏ vẻ không quan trọng, cũng không bao giờ nổi cáu với
tôi, cho dù việc tôi làm rất đáng ghét, anh cũng chỉ nói tôi một hai
câu, hầu hết là dặn dò, khuyên nhủ. Nhưng tôi thà để anh mắng vài câu
còn hơn, vợ chồng bình thường nào chẳng có cãi vã, luôn cơm lành canh
ngọt làm sao được.
Sự nhẫn nhịn của anh rồi sẽ có ngày gây ra chuyện cho mà xem.
Tôi nói những suy nghĩ này với anh thì anh lại vô tư nói: "Có gì mà phải
cãi nhau, anh muốn dỗ dành để cho em vui còn chẳng đủ nữa là, hơn nữa
anh cũng sẽ không giận em đâu."
Trước đây nghe thấy những lời
tương tự thế này từ anh, tôi chỉ cảm thấy tình cảm anh dành cho mình
thật sâu nặng, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy hết sức kỳ lạ.
Không những vậy, sau đó anh còn tìm cho tôi một tài xế riêng và một người
quản gia giúp việc gia đình. Việc này đúng là kỳ quặc, về cơ bản, tôi
đâu cần kẻ hầu người hạ, khi thắc mắc thì anh liền đem lai lịch của họ
ra nói.
Tài xế là bộ đội xuất ngũ, trước đây từng tham gia đội
cứu trợ động đất, thiên tai, sau này khi được phân bổ công tác thì vì
đắc tội với người khác nên không được đánh giá cao, ngoài lái xe ra thì
chẳng có kỹ năng nào khác.
Người quản gia kia lại càng đáng
thương hơn, đó là một phụ nữ tuổi đã ngoại tứ tuần, có chồng vì cứu
người khác mà thành tàn phế, tuy ban đầu nhà nước và xã hội cũng trợ cấp rất nhiều nhưng sáu, bảy năm sau, chẳng còn ai nhớ đến họ nữa, tiền trợ cấp không còn, người giúp đỡ cũng ít đi, lương của bà ấy trở thành
nguồn thu nhập chính của cả gia đình.
Hai người này đều do Mã Thiên Lý đặc biệt tìm cho tôi.
"Vốn anh định cho bọn họ ít tiền nhưng em cứ gặp hai người đó rồi sẽ hiểu,
họ đều là những người có lòng tự trọng khá cao, cho nên nếu em không
muốn họ làm việc cho mình thì để anh tìm cách khác giúp họ vậy, chỉ là
họ vừa không có học lực lại không có sở trường gì."
Trái tim tôi
đâu phải làm bằng sắt đá, đâu thể khiến người ta mất đi miếng cơm manh
áo được. Tôi rất buồn bực, rốt cuộc Mã Thiên Lý muốn làm gì, tại sao lại sắp xếp cho hai người đó giúp đỡ tôi? Nhưng hai người đó cũng không tệ, tính tình đều rất tốt, bà cô trung niên kia nói là quản gia cho oai chứ thực chất là giúp tôi làm việc nhà và trò chuyện để tôi đỡ buồn. Tôi ít khi đi đâu nên tài xế cũng không có việc để làm, phần lớn thời gian ông ấy đều ở ngoài phòng khách ngồi đợi.
Đang sinh sống bình thưòng
bỗng nhiên có thêm hai người xa lạ, tôi không khỏi cảm thấy căn nhà trở
nên chật chội hơn. Chỉ có tôi và Mã Thiên Lý còn đỡ, thêm hai người này
vào, thực chẳng khác nào thêm hai cái đuôi. Chủ yếu là tôi phát hiện ông tài xế làm việc quá trách nhiệm, cứ qua một thời gian lại báo cáo tình
hình của tôi cho Mã Thiên Lý biết. Vô tình mấy
lần bị tôi phát hiện, khi Mã Thiên Lý về, tôi liền hỏi anh như vậy là có ý gì, có phải anh đang
cố tình tìm người giám sát tôi không?
Mã Thiên Lý liền cười nói:
"Anh có gì mà không yên tâm về em chứ, chỉ là thấy em nhàn rỗi, không có việc gì để làm nên tìm hai người tới giúp đỡ em, người tài xế báo cáo
tình hình của em vốn không phải yêu cầu của anh, anh ta chỉ nói em không yêu cầu anh ta đưa đón đi đâu cả nên anh ta không có việc để làm, báo
với anh để anh sắp xếp thêm thôi, nếu em không thích thì cứ trực tiếp
nói với anh ta là được rồi."
Mã Thiên Lý quá lợi hại, cứ như cố tình gây sự với tôi vậy.
Tôi bó tay, tiếp tục sống như một con heo, ngày ngày chỉ ăn uống ngủ nghỉ,
không thì cùng người ta nói chuyện, đi dạo. Vì ngày nào cũng lặp đi lặp
lại cuộc sống đơn điệu như vậy, cho nên càng ngày tôi càng thấy đầu óc
mình phản ứng chậm đi, còn có vẻ đãng trí nữa.
Tôi nghĩ mình
không thể cứ thế này mãi được, cứ như thế này thì tôi sẽ trở thành người thụ động mất, tôi muốn tìm việc khác để làm, nếu đã không thể ra ngoài
đi làm thì tôi sẽ học làm việc nhà với bà quản gia kia vậy. Ví dụ như
giặt quần áo bằng tay, thu dọn nhà cửa, không ngừng thay đổi vị trí đồ
trưng bày. Nói tóm lại, liên tục bới việc ra để làm, không để mình ngồi
một chỗ quá lâu.
Bù lại công việc này cũng giúp tôi thu thập được không ít điều thú vị.
Trước đây tôi không hề để ý, trong phòng sách của Mã Thiên Lý lại có một
chiếc máy vi tính cũ, xem ra là đổ cổ từ năm, sáu năm nay rồi, màn hình
vẫn là kiểu to đùng, dày cộp. Chiếc máy này cũ kĩ như vậy, Mã Thiên Lý
còn để đây làm gì nhỉ?
Tôi không khỏi tò mò, tìm nguồn điện cắm
vào, không ngờ nó vẫn còn dùng được, chỉ là bị cài mật khẩu nên không
thể đăng nhập vào hệ thống. Việc này càng khiến tôi tò mò hơn.
Tôi thử nhập một mật khẩu, thế nhưng không đăng nhập được. Tôi cũng thật
buồn cười, sao có thể có chuyện lãng mạn đến vậy chứ, có phải đàn ông
nào cũng lấy ngày sinh nhật của vợ để làm mật khẩu đâu. Có điều khi tôi
thử đánh tên mình vào thì hệ thống lập tức được mở ra. Tôi có chút đắc
ý, chắc chắn trong lòng Mã Thiên Lý ngoài tôi ra thì không còn ai khác.
Trong bộ nhớ của chiếc máy này không có gì đặc biệt ngoài một folder có lưu
file word với cái tên rất lạ. Tôi tiện tay mở ra, kết quả vừa mới xem
được một lúc liền bị nội dung trong đó thu hút, rõ ràng đây là nhật ký,
tôi vội xem tổng số chữ, nội dung file này có tới hơn bốn mươi triệu từ, nhiều thật đấy! Tôi nhanh chóng xem qua nội dung, có một số còn đánh
dấu ngày tháng năm. Vấn đề là những nội dung đó rất kỳ lạ, tôi kéo xuống dưới nữa, liền bắt gặp hai chữ Tráng Tráng.
Tôi bỗng hiểu ra, có lẽ đây là những thứ mà khi Mã Thiên Lý sống lại đã ghi chép vào, có vẻ
anh sợ thời gian trôi qua, ký ức sẽ bị lẫn lộn nên ghi lại để không bao
giờ quên. Chỉ là tại sao anh lại không cho tôi xem những dòng nhật ký
này? Có phải trong đó có một số nội dung không muốn để cho tôi biết?
Tôi không kìm nổi lòng hiếu kỳ của mình, kể cả Mã Thiên Lý có muốn giấu tôi nhưng tôi vẫn không kìm nổi mà xem tiếp.
Tâm Ái nói: "Sữa đậu nành hai tệ một bát, tào phớ phải mất tới ba tệ rưỡi, tuy bưng nhầm nhưng vẫn hời rồi."
Tôi và Tráng Tráng đập bàn kháng nghị nhưng kháng nghị vô hiệu.
Tôi che miệng cười, Thiên Lý từng kể cho tôi nghe chuyện này rồi. Nhung anh ấy không nói tới Tráng Tráng lúc đó cũng có mặt ở đây. Và nội dung về
sau cũng rất thú vị. Đều là những chuyện vụn vặt trong cuộc sống thường
ngày. Tráng Tráng thật đáng yêu, tôi đọc những lời nói trẻ con của Tráng Tráng mà không khỏi bật cười. Nhưng sau đó tôi lại buồn, mắt cứ cay
cay. Không biết sau này tôi và Mã Thiên Lý có đứa con nào như Tráng
Tráng không? Nhưng chẳng mấy chốc tôi phát hiện còn có một cái tên luôn
xuất hiện cùng Tráng Tráng, đó là Nựu Nựu?
Đúng rồi, tôi nhớ ra rổi, Nựu Nựu là con gái của Tiêu Tịnh Phương.
Nội dung về sau dần không còn đúng như những gì Mã Thiên Lý kể cho tôi nghe nữa. Trong câu chuyện của Mã Thiên Lý, tôi và anh đã phải rất vất vả và tiết kiệm, nhưng tôi phát hiện là trong này ghi tôi và Mã Thiên Lý về
sau còn có xe hơi và đi du lịch. Điều khiến tôi kinh ngạc hơn nữa là tần suất xuất hiện cái tên Tiêu Tịnh Phương ngày càng nhiều. Hơn nữa, Mã
Thiên Lý còn đánh dấu tên Tiêu Tịnh Phương bằng màu đỏ. Càng kỳ lạ là
Tiêu Tịnh Phương luôn tươi cười với gia đình chúng tôi, xem ra quan hệ
rất tốt. Càng đọc, trong lòng tôi càng thấp thỏm. Có một suy nghĩ không
hay xuất hiện trong đầu tôi, những chuyện này có lẽ không chỉ là hồi ức. Có lẽ Mã Thiên Lý nhớ lại những việc này trước, không ngừng hồi tưởng,
không ngừng suy nghĩ, cứ giống như rút tơ kéo sợi vậy, từng bước sắp xếp các tình huống.
Rốt cuộc anh muốn làm gì?
Tên của tôi sau đó cũng được đánh dấu bằng màu tím. Giữa nhật ký còn có những từ như
"chuỗi cửa hàng", sau này Mã Thiên Lý mở cửa hàng ư? Tôi luôn nghe anh
kể về việc cuộc sống khó khăn, không ngờ sau này chúng tôi đã phất lên.
Nhờ vào Tiêu Tịnh Phương ư?
Mã Thiên Lý ghi chép không được tường tận cho lắm vì anh là người trong cuộc cho nên rất nhiều chỗ đơn giản
chỉ là đối thoại và địa điểm. Tôi càng xem càng thấy mơ hồ, có những chỗ thậm chí còn chẳng hiểu.
Tôi đang tập trung xem thì bỗng nhiên có người tì vào vai, liền giật mình đến mức toàn thân run rẩy.