Mã Thiên Lý khẽ khàng hỏi: "Có hay không?"
"Ồ…” Tôi bỗng trở nên căng thẳng.
Mã Thiên Lý vẫn nhẹ nhàng nói: "Anh đã định nói với em từ sớm rồi, chỉ là sợ em không thích.”
Tôi lại "ồ" tiếng nữa, quay đầu nhìn anh, hiếu kỳ hỏi: "Vậy… sau này chúng ta có nhiều tiền, còn từng đi du lịch à?"
Mã Thiên Lý nhìn tôi, vẻ mặt anh không hề thay đổi. "Sau này đúng là chúng ta kiếm được không ít tiền, đều dựa vào sự giúp đỡ của Tiêu Tịnh
Phương."
"Vậy tại sao?"
Tôi nhớ anh từng nói Tiêu Tịnh Phương không thích giúp đỡ chúng tôi kia mà.
"Vì em giúp nó trông con gái, con gái của nó rất yêu quý em." Mã Thiên Lý
tắt màn hình vi tính trước mặt tôi, bình tĩnh nói: "Không phải anh không muốn nói với em, chỉ sợ nói xong sẽ khiến em khó chịu."
Mã Thiên Lý khiến tôi hoảng sợ, tôi nín thở, cố gắng trấn tĩnh lại.
Anh không nói gì thêm vì bên ngoài còn có tài xế và bà quản gia anh đi ra
bảo hai người đó rời khỏi rồi mới vào phòng khách tìm tôi, sau đó lại
kéo tôi vào phòng ngủ. Lúc đó trong đầu tôi tràn ngập suy nghĩ, anh
không phải là kẻ biến thái đấy chứ? Chẳng lẽ tôi đã mở cánh cửa không
nên mở hay sao?
Cái tên Tiêu Tịnh Phương màu đỏ, còn tên tôi màu
tím, nghĩ thế nào cũng khiến tôi thấy sợ hãi. Chẳng lẽ trong ký ức của
Mã Thiên Lý, tôi đã từng phản bội anh, đã từng vượt quá giới hạn với
Tiêu Tịnh Phương hay sao? Nhưng không đúng, nếu như vậy thì Mã Thiên Lý
còn tìm tôi làm gì?
Báo thù ư?
Nhưng có ai báo thù kiểu như anh không? Chỉ muốn nuôi dưỡng tôi như nuôi dưỡng một con heo.
Mã Thiên Lý và tôi ngồi sóng vai trên giường, anh nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay tôi.
Tôi sợ đến mức nổi cả da gà, anh chỉ bình tĩnh nhìn tôi. "Ở thế giới kia,
vì muốn phất lên, muốn kiếm được nhiều tiền, em đã ôm lấy ngọn núi vàng
bên cạnh mình. Việc kinh doanh của Tiêu Tịnh Phương vô cùng lớn mạnh,
trong tay lại có nhiều thị trường lớn, chỉ cần không lấy tiền thuê của
chúng ta thì cùng đủ để chúng ta có một cuộc sống sung túc rồi... Ban
đầu em rất ghét nó nhưng vì cuộc sống nên em học được cách nịnh nọt, lấy lòng, lập tức lấy lòng được cả gia đình nó, đối xử với con nó vô cùng
tốt."
Vừa nghe thấy cái tên Tiêu Tịnh Phương, lòng dạ tôi đã rối bời, đứng ngồi không yên rồi.
Mã Thiên Lý tiếp tục nói: "Nhưng em thực sự yêu thương con bé Nựu Nựu hết
lòng, nó ngoan như vậy, lại rất yêu quý em, sau này em thực sự coi nó
như con gái, nó còn lén gọi em là mẹ."
Tim tôi càng lúc càng
chùng xuống, chẳng lẽ gian tình giữa tôi và Tiêu Tịnh Phương lại do Nựu
Nựu bắc cầu ư? Nhưng tôi vẫn thấy không đúng, tôi rất muốn hỏi Mã Thiên
Lý rằng anh quả thật đã bắt được tại trận tôi ngoại tình hay chỉ là suy
đoán?
Nhưng tôi quá kích động, đến lúc này lại không nổi nổi lời
nào, chỉ giương mắt nhìn anh kể về chuyện của tôi. Có điều sau đó anh kể lại không giống với những gì tôi đã nghĩ.
“Vốn mọi thứ rất tốt, cho dù là chúng ta hay Tiêu Tịnh Phương, nhưng sau khi hôn nhân của nó
đổ vỡ, em và mẹ anh mực giúp nó tìm vợ mới, dần dần mọi người chỉ nói về chuyên tình yêu, đặc biệt người vợ thứ ba của nó là do em giới thiệu.
Mỗi khi bọn họ có khúc mắc hay cãi nhau, đều tự nhiên tìm đến em để giải quyết, vì thế mà em và Tiêu Tịnh Phương gặp mặt ngày càng nhiều, anh
cũng không biết chuyện xảy ra từ khi nào vì em thường đưa cả Tráng Tráng đến biệt thự của Tiêu Tịnh Phương ở lại một đêm, một mặt là trông nom
Nựu Nựu, mặt khác là Tráng Tráng vô cùng thích những đồ vật trong nhà
của Tiêu Tịnh Phương, rạp chiếu phim tại nhà, lại có cả bồn tắm mát xa,
em cũng rủ anh qua đó nhưng trong lòng anh luôn có mâu thuẫn... Còn em
thì thích những cái lợi nhỏ. Nhưng có một ngày bỗng nhiên em lại không
đi nữa, anh cảm thấy đã có vấn đề gì đó xảy ra với em, đầu óc em cứ để
đâu đâu, lúc nào cũng có vẻ như muốn khóc mà không dám khóc, anh hỏi thì em không chịu nói."
Lẽ nào tình hình không như tôi nghĩ? Tôi
kinh ngạc ngắt lời Mã Thiên Lý: "Khoan đã, chẳng lẽ em và Tiêu Tịnh
Phương đã vụng trộm với nhau?"
Mã Thiên Lý kinh ngạc nhìn tôi. "Tại sao em lại nghĩ như vậy? Tình cảm của chúng ta xưa nay vẫn rất tốt."
Tôi có chút bất ngờ hỏi lại anh: "Nhưng anh lại đánh dấu riêng tên của em
và tên của Tiêu Tịnh Phương, không phải vì chúng em đã làm việc gì đáng
xấu hổ sao?"
"Không phải." Mã Thiên Lý an ủi, vuốt ve mái tóc
tôi, rồi như chợt ngộ ra điều gì. "Thảo nào mà ban nãy vừa nhìn thấy
anh, em lại có biểu hiện sợ hãi như vậy. Không phải như em nghĩ đâu, lúc đó xảy ra rất nhiều chuyện, anh cũng đang xử lý công việc, anh muốn
biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với em?"
"Xử lý cái gì?" Tôi vội hỏi, Mã Thiên Lý thường ngày là người ăn nói lưu loát, sao bây giờ giờ lại ấp a ấp úng vậy?
Mã Thiên Lý có phần bối rối, im lặng một lúc mới nói: "Vậy anh sẽ cho em
đọc những thứ mà anh viết, nhưng em phải chuẩn bị sẵn tinh thần."
Tôi căng thẳng, cẩn thận hỏi: "Cần chuẩn bị cái gì?"
Mã Thiên Lý hít một hơi thật sâu, nhìn tôi vẻ không nỡ. "Anh sợ em sẽ sợ hãi, em từng bị tai nạn giao thông nghiêm trọng."
Tôi "á" lên một tiếng nhưng sau khi xâu chuỗi các sự việc từ trước đến giờ
lại với nhau thì chợt hiểu, thảo nào mà anh không muốn cho tôi lái xe,
cũng không bao giờ để tôi tự lái đi đâu.
Anh và tôi quay lại
phòng đọc sách, lúc đến đó mà tim tôi cứ thấp thỏm không yên, cứ như con thoi lên thiên đường rồi xuống địa ngục vậy, rõ ràng việc đó không phải do tôi làm, tôi chưa từng trải qua nhưng nó lại có mối liên hệ mật
thiết với hiện tại.
Mã Thiên Lý lại mở vi tính lên cho tôi xem,
lần này vì có anh giải thích nên tôi thấy rõ hơn nhiều. Trong đó phần
lớn ghi chép lại một số việc đã xảy ra, đôi câu, vài lời của tôi, còn cả việc Tiêu Tịnh Phương tìm cơ hội tiếp cận tôi nữa.
Giọng nói của Mã Thiên Lý luôn bình tĩnh như vậy, không có chút trầm bỗng nhưng khi
ngẩng đẩu nhìn anh, tôi cảm nhận được vẻ tự trách hiển hiện rõ ràng
trong đôi mắt anh.
“Đều tại anh không chăm sóc tốt cho em.” Anh
vòng tay ôm lấy vai tôi, "Lúc đó anh chỉ biết hỏi tại sao em lại không
vui mà không thăm dò kỹ lưỡng đã có việc gì xảy ra và vì thường truy hỏi nên khiến em cảm thấy áp lực, thế nên mới xảy ra chuyện tập trung khi
lái xe rồi xảy ra tai nạn. Khi em nằm viện, Tiêu Tịnh Phương rất kích
động, yêu cầu bác sĩ giỏi nhất của viện khám chữa cho em, còn ở bên em
như hình với bóng, lúc đó đến cả mẹ anh và Tráng Tráng cũng cảm thấy có
sự khác lạ, rồi mọi người bắt đầu nói ra nói vào... Những lời nói đó
khiến anh thức tỉnh, tình cảm vợ chồng của chúng ta luôn rất tốt, anh
chưa bao giờ nghĩ sẽ có người phá hoại tình cảm của chúng ta."
Tôi kinh ngạc đến nỗi không khép nổi miệng, nếu đúng như vậy thì Tiêu Tịnh
Phương đâu phải loại người vô cảm, không thật lòng với ai? Hắn có tình
cảm với tôi sao?! Hắn kết hôn ba lần và cuối cùng phát hiện ra mình
thích tôi - một người phụ nữ có tuổi và đã có một con sao? Chuyện này
thực không sao tin nổi!
Tôi thực sự muốn hỏi Mã Thiên Lý có phải
đã nhớ nhầm rồi hoặc là có gì đó hiểu lầm nhưng những lời nói của anh
lại không ngừng chứng thực cho những suy luận ấy. "Anh nghĩ ngay tới
việc em bỗng nhiên không đến nhà Tiêu Tịnh Phương nữa, còn cả việc từ đó trở đi em bắt đầu trở nên kỳ lạ, anh mới vội hỏi Tráng Tráng tối hôm đó có phải đã xảy ra chuyện gì không nhưng thời gian qua lâu rồi, Tráng
Tráng lại ngủ rất say, chỉ mơ hồ nhớ rằng tối đó nó và Nựu Nựu đã đi
ngủ, em vẫn xem ti vi trong phòng khách, sau đó lúc khuya, em bỗng chạy
tới ôm bọn chúng. Nếu em có thể tỉnh lại thì tốt biết mấy nhưng tình
hình lúc đó của em không được tốt, thỉnh thoảng mới mở mắt ra được một
chút, anh cũng không dám khiến em kích động. Thái độ của Tiêu Tịnh
Phương thì luôn có gì đó rất lạ, anh từng tìm nó nói chuyện một lần, vì
không có bằng chứng, chỉ có thể nói bóng nói gió, nó trả lời rất lưu
loát nhưng biểu hiện của nó thì lại rất đáng nghi..." Mã Thiên Lý nhìn
tôi, trên mặt lộ vẻ thương xót. 'Tối đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì
khiến em không thể nói ra, em lại là người coi trọng thể diện, bị chính
họ hàng thân thiết giở trò đồi bại, em nhất định không dám nói với anh
vì em biết tính cách của anh, anh có thể vì việc đó mà lấy mạng của Tiêu Tịnh Phương. Bên cạnh đó, em cũng không dám đắc tội với Tiêu Tịnh
Phương, vì suy cho cùng, anh mở được chuỗi cửa hàng kia cũng là nhờ vào
thị trường buôn bán của nó, cho nên em đã rất buồn, anh không biết, lại
cứ luôn gặng hỏi em."
Tôi không nói nên lời, tuy ở một góc độ nào đó, chuyện này đã xảy ra với tôi, nhưng vì bản thân vẫn chưa trải qua
nên không có cảm xúc gì, quan trọng hơn là đối với tôi, chuyện này chẳng phải vẫn chưa xảy ra hay sao? Nhưng Mã Thiên Lý dường như vẫn luôn đắm
chìm trong mớ bòng bong kia, anh bị hồi ức ám ảnh quá mức, ngay cả giọng nói cũng chất chứa đầy nỗi hối hận: "Là do anh không chăm sóc tốt cho
em, Tâm Ái, việc như vậy sẽ không xảy ra nữa... Lần này anh nhất định sẽ bảo vệ, chăm sóc em thật tốt.”
Tôi bị anh nhìn đến nỗi nổi cả da gà, trước đây anh rất điềm tĩnh nhưng từ khi cánh cửa ký ức của anh mở
ra, anh bắt đầu bộc lộ đủ mọi cảm xúc, mà theo như lời anh nói thì ở thế giới kia, anh chưa từng như vậy, bây giờ anh có biểu hiện đó là vì có
rất nhiều điều nợ tôi mà chưa nói được ra.
Có điều, cuộc sống vợ
chồng khó tránh khỏi những lúc không vừa lòng nhau, sao có thể sống mà
như diễn kịch như vậy được, chẳng lẽ đời này kiếp này cứ sống bình lặng, nhẫn nhịn như thế mãi sao? Nhưng xem ra cái tôi kia của tôi quả thật là kém may mắn, sao lại liên tục vấp phải những chuyện như thế chứ!
Tôi chỉ biết an ủi anh: "Nhưng Thiên Lý à, chẳng phải bây giờ em vẫn rất ổn sao, không phải ôm bụng bầu to đi làm, cũng không đến mức không dám mua dưa hấu, cũng không bị đồng nghiệp o ép, mà ngược lại còn o ép người
khác đến mức mất việc. Hơn nữa những chuyện như bị người khác cưỡng bức
hay bị tai nạn giao thông, em lại càng không gặp phải... Cho nên anh
đừng thấy quá tội lỗi và tự trách bản thân nữa..."
Lần này Mã
Thiên Lý không nói gì, anh chỉ chau mày nói: “Em còn quá trẻ, ban đầu
anh vốn muốn để em tự lăn lộn với cuộc sống, trở nên trưởng thành hơn,
nhưng sau đó chỉ cần không nhìn thấy em, không nghe thấy giọng nói của
em là anh lại thấy lo lắng. Mỗi lúc em đi làm, anh lại nghĩ liệu em có
giống với em trong ký ức của anh hay không, ngây ngô đến mức bị người ta hãm hại?! Lúc em đi chơi, anh lại nghĩ trên đường nhiều xe như vậy,
liệu có lúc nào em mất tập trung không?"
Tôi phát hiện ở cùng với Mã Thiên Lý, tâm trạng của tôi luôn biến động không ngừng, trước đây
thì là băn khoăn lo sợ tôi có lỗi với anh nhưng
bây giờ thì lo sợ về
những gì anh đã kể mà chưa xảy đến với tôi.
Thảo nào anh không
muốn tôi đi làm, lần nào tôi nhắc tới chuyện đó, anh cũng phản đối,
không những thế còn tìm cho tôi một tài xế có kinh nghiệm lâu năm nữa.
Lúc đầu tôi chỉ coi mình lấy được anh như nhặt được món hời sẵn có. Bây
giờ trong đầu tôi lại đầy rẫy những nghi vấn, chuyện này là thế nào, Mã
Thiên Lý cứ cố chấp chịu trách nhiệm với những gì tôi chưa từng trải
qua? Chẳng phải anh đang làm một việc thừa thãi hay sao?
Hơn nữa
cái tên Tiêu Tịnh Phương kia sao có thể làm ra việc như vậy, loại người
như hắn lại có hứng thú với tôi sao? Hoặc giả hắn chỉ muốn chơi bời,
hoặc cũng có thể đêm hôm đó hắn uống say, không kiểm soát được hành vi
của mình?
Buồn thay là chuyện này dường như không còn ai biết nữa.
Tôi thở dài nói: "Thiên Lý, chuyện kia trong hiện tại chưa hề xảy ra, mà kể cả có xảy ra với anh trong thế giới kia thì cũng đã trở thành quá khứ
rồi... Anh xem, em bây giờ chẳng khác nào hoa trong lồng kính, anh bảo
vệ em như vậy, thực chất em không vui chút nào. Em muốn được ra ngoài xã hội, va vấp sự đời, cứ ở nhà mãi thế này thật chẳng khác nào một con
bạch yến vùng Đại Tây Dương cả."
Tôi lại chợt nhớ tới Tiêu Tịnh
Phương. Nếu quả thực có một quá khứ như vậy thì Mã Thiên Lý giận Tiêu
Tịnh Phương đến mức nào chứ?
Tôi vội hỏi Mã Thiên Lý: "Vậy chuyện Tiêu Tịnh Phương nói chính anh đã làm mặt cậu ta ra nông nỗi ấy, có phải thật không?"
Mã Thiên Lý do dự một lúc mới nói: "Anh không muốn làm mặt nó đến mức độ đó."
Tôi đợi anh giải thích.
Nhưng Mã Thiên Lý lại không giải thích mà nói với giọng như đang trần thuật
một việc chẳng hề quan trọng: "Anh muốn lấy mạng nó nhưng mặt của nó
hỏng rồi thì cũng tốt."
Toàn thân tôi lập tức lạnh buốt. Tôi luôn nghĩ mình hiểu Mã Thiên Lý, kết quả bây giờ tôi mới nhận ra với tôi,
anh như một người xa lạ. Mọi cử chỉ thân mật, quen thuộc của anh đều
xuất phát từ cái tôi kia của tôi trong ký ức của anh.
Tôi thấy sợ hãi. Tôi có nằm mơ cũng không ngờ rằng người bên cạnh mình lại nham
hiểm và có ý muốn giết người như thế. Hơn nữa lúc nói ra câu kia, vẻ mặt anh vẫn bình thản như thường.
Mã Thiên Lý cảm nhận được sự thay
đổi của tôi, vội an ủi, vỗ về: "Em đừng sợ, trên đời này người anh không bao giờ muốn làm tốn thương nhất chính là em, tất cả những việc anh làm đều vì bảo vệ em."
Rõ ràng là những lời mật ngọt nhưng lọt vào tai tôi lại có cảm giác sởn gai ốc.
Có thể ở thế giới kia, Tiêu Tịnh Phương đã làm điều gì đó không phải với
tôi, nhưng ở thế giới này, lúc bị nổ pháo vào mặt, Tiêu Tịnh Phương vẫn
là người vô tội.
Kiểu coi đó như một lẽ đương nhiên của Mã Thiên Lý quả thực khiến người ta kinh sợ.
Tôi nói với anh: "Em biết anh chắc chắn có những ký ức không đẹp nhưng vấn
đề là lần này Tiêu Tịnh Phương không hề làm tổn thương đến em, hơn nữa
những việc đó đa phần là suy đoán của anh."
Mã Thiên Lý yên lặng
lắng nghe, trong mắt tôi, đôi mắt tưởng chừng sâu thẳm của anh chỉ là
một khoảng trống trải, vô hồn. Tôi không nhìn thấu được tấm trạng và suy nghĩ của anh, vì nhớ tới những lời giải thích của Tiêu Tịnh Phương mà
tôi bỗng không nói thêm được gì, chỉ có thể lẩm bẩm: "Kiểu bảo vệ của
anh hơi kỳ lạ, anh cũng từng nói đời người không có con đường tắt để đi, con người muốn trưởng thành thì phải trải qua rất nhiều việc, tại sao
bây giờ anh lại quên rồi... Chăm sóc, bảo vệ em không khác gì một đóa
hoa trong lồng kính, việc này không hề có tác dụng gì đối với em cả."
Thực ra tôi có thể hiểu anh. Anh rất giống với một đồng nghiệp trước đây của tôi, người đó lúc chưa có con thì toàn đọc sách giáo dục, nói về sau
chắc chắn sẽ dạy dỗ con cho thật tốt. Nhưng trên thực tế khi con anh ta
chào đời, anh ta liền cưng chiều con đủ đường, còn nói con người ai cũng vậy, nói thì dễ nhưng khi bước vào thực tế, đặc biệt là đối với người
mình yêu thương thì lại không thực hiện được.
Tôi cũng hiểu Mã
Thiên Lý quan tâm tôi quá mức, quá lụy tình nhưng anh như vậy tôi không
khỏi có phần lo ngại. May mà anh không ngụy biện bằng những lý lẽ sai
lệch của mình nữa, sau khi trầm tư suy nghĩ một lúc, anh mới buồn rầu
nói: "Được rồi, từ giờ em hãy làm những gì em muốn."
Nghe lời nói đó của anh, tôi có phần yên tâm hơn, chỉ là trong một lúc tôi phải thu
nạp quá nhiều tin tức, tối đến mà đầu óc tôi vẫn rối bời.
Tôi
cũng không biết nên làm gì với Mã Thiên Lý. Tôi nhận định Tiêu Tịnh
Phương thật kém may mắn! Hắn ta khác hẳn Triệu Yến Yến, xét cho cùng thì Triệu Yến Yến chỉ là đặt điều nói xấu khiến tôi bị đồng nghiệp tẩy chay thôi, chứ không như Tiêu Tịnh Phương, dám xâm phạm tới sự tôn nghiêm
của tôi Mã Thiên Lý vì chuyện này mà ngay đến việc chỉ nhắc tới cái tên
của hắn ta thôi, đã có thái độ thù ghét rồi.
Việc làm này của Mã
Thiên Lý chẳng phải là không cần thiết hay sao? Nhưng tôi vẫn có chút
thông cảm với anh, xét cho cùng việc anh đã trải qua cũng khó chấp nhận, chỉ là anh đối xử với Tiêu Tịnh Phương như vậy là phạm pháp, mà tại sao vẫn có thể coi như không có gì nghiêm trọng vậy?
Máu lạnh đến mức khiến người ta không khỏi kinh sợ!
Tôi vốn nghĩ Mã Thiên Lý sẽ mất một thời gian để ngẫm nghĩ về việc này, ai
ngờ tối đến, lúc lên giường anh vẫn theo thói quen ôm ấp tôi. Tôi thực
tình không muốn làm chuyện đó chút nào, tâm trạng bất ổn, lại có nhiều
việc chưa được rõ ràng.
Tôi luôn cảm thấy trong lời nói của Mã
Thiên Lý có gì đó không đúng nhưng cụ thể không đúng ở đâu thì chưa thể
nghĩ ra, hơn nữa những ký ức đó đều là của riêng anh, anh nói thế nào
thì là thế ấy, về cơ bản tôi không biết đâu là thật, đâu là giả.
Hôm nay, anh bỗng nhiên hứng thú đến lạ, động tác cũng vô cùng mạnh mẽ. Tôi bỗng cảm thấy khó chịu, liền kháng cự, tôi thực sự không còn hơi sức và tâm trí để làm chuyện đó lúc này. Thế nhưng, anh không hề có ý định
dừng lại. Từ trong thâm tâm đến cơ thể, tôi đều muốn kháng cự, cuối cùng đành dùng hết sức vùng vẫy, đẩy anh ra. Tuy nhiên anh quá khỏe, tôi
dùng sức như vậy mà chẳng có tác dụng gì.
Từ lúc cưới đến giờ chúng tôi ân ái không phải ít nhưng không có lần nào khiến tôi phản cảm như lần này.
Trước đây, có một dạo anh thường xuyên đòi hỏi, tôi mặc dù cảm thấy không vui nhưng vì suy nghĩ cho anh nên đều nhẫn nhịn. Bây giờ không giống như
vậy nữa, tôi phải nói rõ ràng rằng hôm nay tôi không muốn. Nhưng anh vẫn cố tình làm tới. Những gì anh làm trước đây đều khiên tôi đắm đuối,
nhưng bây giờ lại chỉ có cảm giác vô cùng chán ghét.
Lúc kết thúc, anh vuốt ve lưng tôi, tôi không nhịn nổi nữa, không nói một lời, ôm chiếc chăn mỏng, chạy ra xô pha nằm ngủ.
Mã Thiên Lý cũng chẳng hề nói gì, anh đã sớm biết được tâm trạng của tôi,
đợi tôi nằm trên xô pha một lúc, anh mới bước ra, trên tay cầm một chiếc chăn mỏng, nhìn điệu bộ thì dường như muốn nằm cùng tôi. Tôi đang định
lên tiếng đuổi anh, lại phát hiện anh không có ý chen vào xô pha chỗ tôi nằm mà lấy chiếc chăn mỏng đắp lên người tôi, sau đó dém chăn cẩn thận
để cả người tôi không bị hở ra chút nào. Lúc này anh mới chỉnh lại đồ
ngủ của mình, ngồi phía dưới chân tôi, nhắm mắt lại, có vẻ như sẽ ngồi
ngủ cả đêm ở tư thế đó.
Tôi chau mày, hiêu kỳ hỏi anh: "Anh muốn làm gì thế?"
Mã Thiên Lý không nhìn tôi mà vẫn nhắm mắt, nói: "Ngủ đi, Tâm Ái."
Tôi thò chân ra đá vào bụng anh một cái. Anh không hề nhúc nhích. Tôi uất
ức gào lên với anh: "Anh đừng coi em như trẻ con thế, cũng đừng tưởng
rằng em là con rối trong tay anh, anh hiểu em, có thể biết em đang nghĩ
gì nhưng em không muốn như vậy, anh nhớ lấy, em không đùa với anh đâu... Hơn nữa, em cũng không muốn sống dưới cái bóng của người trong ký ức
của anh, em là em, những việc đã xảy ra chẳng liên quan gì tới em..”
Mã Thiên Lý không nói gì, chỉ giúp tôi đắp lại chăn. Anh như vậy càng
khiến tôi phát cáu. Nhưng tôi cũng bực dọc với chính mình, tại sao tôi
cứ như một tờ giấy trắng vậy, suy nghĩ gì cũng bị anh đoán ra. Thế nhưng tôi rất yêu thương anh, nên mặc dù biết anh không được như mình nghĩ,
tôi vẫn không nỡ nói lời chia tay anh.
Có điều, sau này tôi nên làm thế nào đây?
Nhắm mắt lại rồi nhưng trong đầu tôi không ngừng suy nghĩ lung tung, tôi
không thể tiếp tục dựa dẫm vào anh được, nếu cứ như vậy thì tôi càng bị
động hơn mà thôi, trước tiên tôi cần phải độc lập, ít nhất là tôi phải
tìm lại chính mình đã.