Vi thị thấy Thanh Thư chất vấn tại sao trong sân nhỏ lại có cục đá, nàng ta bèn nói: "Chuyện này có gì mà kỳ lạ? Trong sân có mấy cục đá cũng là chuyện thường tình mà."
Trần ma ma nghe vậy lập tức lên tiếng: "Ta đã dọn sạch đá và lá khô trong sân rồi."
Cũng là bởi vì Cố Nhàn mang thai, bà sợ nếu không quét sạch sân nhỏ sẽ dễ gặp nguy hiểm, cho nên đã chủ động nhận việc quét dọn.
Như Đồng nói: "Chuyện này ai mà nói chính xác được, có lẽ là bà sơ ý không quét sạch sẽ nha."
"Ta quét sân xong đều đã nhìn kỹ lại rồi, không còn có đá hay cành khô nào hết." Cục đá trên mặt đất to như vậy, lại còn nằm giữa sân, mắt bà cũng không bị mờ sao lại có thể không nhìn ra được.
Sắc mặt Thanh Thư khó coi, nàng nói: "Nhị thẩm, cục đá này cũng không thể tự mình bay tới trong sân được."
Kiều Hạnh do dự một chút rồi nói: "Vừa nãy nô tỳ có nhìn thấy lúc Tam cô nương từ bên ngoài đi vào, trong tay nàng ấy có nắm mấy cục đá."
Khi gọi Như Điệp tới hỏi, quả thật những cục đá này là do con bé mang từ bên ngoài về.
Lúc mới về, nghe thấy có bánh chưng ăn, con bé bèn tiện tay ném đá đi.
Bấy giờ Trương Xảo Xảo mới ôm Như Điệp xin lỗi Cố Nhàn: "Đại tẩu, thật xin lỗi, nếu muội trông chừng Như Điệp cẩn thận thì sẽ không xảy ra chuyện này."
Cố Nhàn tốt tính nói: "Không sao, chỉ là đứa trẻ còn nhỏ không hiểu chuyện thôi." Như Điệp còn nhỏ hơn một tuổi so với Thanh thư, có thể biết cái gì chứ.
Nhưng Thanh Thư lại không chịu bỏ qua, nhìn về phía Như Đồng hỏi: "Vừa nãy là tỷ dẫn Như Điệp ra ngoài, trong tay muội ấy cầm nhiều cục đá như vậy, sao tỷ lại không biết?"
Vô ý thì không sao, chỉ sợ là cố tình.
Mắt thấy trận lửa này đốt tới trên người Như Đồng, Vi thị lập tức dời chủ đề đi: "Nếu ngươi nghe lời của thẩm, không tiếp xúc với tai tinh kia, thì vốn dĩ sẽ không xảy ra chuyện này."
Cố Nhàn bị ồn đến đau đầu: "Được rồi, chuyện này cũng đã qua, không cần tiếp tục truy cứu nữa."
Vi thị hừ lạnh một tiếng: "Đại tẩu, muội đã nói với tẩu rồi, tẩu đừng có cái gì cũng tùy ý như thế.
Nếu không, sau này xảy ra chuyện gì thì hối hận đã không kịp."
Đứa trẻ có mẹ thì là bảo bối, đứa trẻ không mẹ lại là rơm rác, vì vậy cái chết của Cố Nhàn là nỗi đau sâu sắc nhất đáy lòng Thanh Thư.
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Thanh Thư, Cố Nhàn vội đoạt lời nói trước: "Chuyện này đã qua, đệ muội cũng không cần nói nữa."
(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)
Nàng sợ Thanh Thư lỡ nói ra câu gì kinh người nữa, đến lúc đó lại thêm một phen ầm ĩ.
Lâm lão gia tử trở về thấy người đứng đầy trong sân, bèn hỏi: "Tất cả các ngươi ở trong sân làm gì vậy?"
Lâm lão phu nhân vội nói: "Vừa rồi vợ Thừa Ngọc trượt chân, cũng may là hữu kinh vô hiểm."
Nói xong, Lâm lão phu nhân khoát tay một cái: "Đã không có chuyện gì, tất cả giải tán đi!"
Về đến phòng, Thanh Thư hỏi Cố Nhàn: "Nương, người sẽ không tin lời Nhị thẩm nói chứ?"
Cố Nhàn cười nói: "Hôm sau chúng ta sẽ trở về, các nàng nói cái gì con cũng không cần để ở trong lòng."
Lúc này Thanh Thư mới yên tâm.
Nếu chỉ bởi vì chuyện này mà Cố Nhàn chán ghét nàng, vậy thì thật là không có đất mà khóc rồi.
Thôn Lâm gia có một tập tục, vào buổi tối Đoan Ngọ hằng năm, người trong thôn đều đi đến bên bờ sông thả hoa đăng.
Thả hoa đăng xong, mọi người còn có thể cầu nguyện với hà bá.
Trước kia, mỗi khi đến tiết Đoan Ngọ, nàng sẽ phải ở lại trông nhà.
Nhưng bây giờ, nàng lại có thể ra bờ sông thả hoa đăng cùng Cố Nhàn.
Lúc đến bờ sông, trên mặt sông đã có không ít hoa đăng rồi.
Nhưng hoa đăng giữa dòng sông này đều làm từ giấy, đều là hình hộp, kiểu dáng vô cùng đơn giản.
Hoa đăng Cố Nhàn thả trong sông chính là một chiếc hoa đăng hình bông sen, bên trong đặt một cây nến.
Sau khi thả hoa đăng xuống sông, Cố Nhàn nhắm mắt lại cầu nguyện hai điều.
Một là, hy vọng bào thai này là con trai để có thể kéo dài hương hỏa cho trượng phu; hai là, hy vọng Lâm Thừa Ngọc có thể thi đậu tiến sĩ.
Thanh Thư cũng thả một chiếc hoa đăng như ý, nàng hy vọng tương lai có thể sống hạnh phúc.
Lâm Như Đồng trông thấy đóa hoa đăng xinh đẹp trong tay hai mẹ con Thanh Thư bèn siết chặt lấy hoa đăng đang cầm trong tay.
Thả xong hoa đăng, Cố Nhàn cùng Thanh Thư cũng không vội trở về.
Hai người đứng ngắm cảnh đêm trên sông một hồi, sau đó mới quay về.
Về đến nhà, Thanh Thư bắt đầu mài mực luyện chữ, Cố Nhàn thì ngồi ở bên cạnh nhìn nàng viết.
Một lúc sau, Trần ma ma vào nói: "Phu nhân, nước đều chuẩn bị xong rồi, đã có thể đi tắm."
Cố Nhàn gật đầu rồi đi ra ngoài.
Viết xong hai tờ chữ lớn, Thanh Thư để bút lông xuống, rửa sạch tay rồi