Thanh Thư thấy Lâm lão gia tử chuẩn bị ra ngoài bèn vội nói: "Tổ phụ, con cảm thấy lần mất trộm này rất kỳ quái."
Lâm lão gia tử xoay người, nhìn về phía Thanh Thư, hỏi: "Kỳ lạ như thế nào?"
"Nhị Thẩm và Tam thẩm đều ở nhà, vậy mà người này có thể trộm đồ mà không hề kinh động đến cả hai người.
Điều này cho thấy, kẻ trộm này rất quen thuộc với hoàn cảnh trong nhà chúng ta, biết rõ gian phòng của chúng con ở đó." Ngừng một chút, Thanh Thư lại nói: "Ngoại trừ hộp trang sức, phòng ở không có bất kỳ dấu hiệu bị lật tìm nào cả, cũng không hề có dấu chân.
Chứng tỏ là, kẻ trộm biết rõ đồ trang sức để ở nơi nào.
Nếu không, nhất định là sẽ phải lật tung phòng lên đấy."
(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)
Lâm lão giã tử liếc nhìn thật kỹ Thanh Thư, sau đó gật đầu nói: "Ta đi tìm Lý Chính."
Nói xong, ông bèn gọi Lâm Thừa Trọng cùng đi ra.
Bị mất nhiều thứ đáng giá như vậy, Lâm lão phu nhân vô cùng đau lòng, lúc này bà mới không nhịn được mà quát Thanh Thư: "Tuổi còn nhỏ tí mà đeo cái vòng vàng lớn như thế để làm gì hả?"
Nếu Thanh Thư không khoe của cũng sẽ không dẫn trộm vào nhà.
Thanh Thư không phục, lập tức phản bác: "Ở huyện thành con cũng mang như vậy, vì sao ở Đào Hoa thôn lại không được?"
Miệng lưỡi bén nhọn tranh cường háo thắng, so với đứa trẻ nhu thuận, động lòng người lúc trước cứ như là hai người khác nhau vậy.
Nếu không phải có lời của Vô Trần đại sư và vòng Phật châu, bà đã phải mời tiên cô đến thêm một chuyến.
Cố Nhàn kéo Thanh Thư, cười nói với Lâm lão phu nhân: "Bà bà, sắc trời đã tối, người trở về nghỉ ngơi đi!"
Lâm lão phu nhân thấy thần sắc nàng lạnh nhạt, không có nửa điểm nóng nảy, trong lòng nghẹn lại, tức giận quay sang quát mọi người: "Đều đi ngủ hết đi!"
Khi hai mẹ con trở về phòng, Thanh Thư chủ động nói lời xin lỗi: "Nương, thật xin lỗi, con cũng không biết là sẽ dẫn trộm tới."
Cố Nhàn không tức giận mà chỉ nói: "Lần này còn may, chỉ là bị trộm mất đồ trang sức.
Ngộ nhỡ như bị một kẻ liều mạng để ý rồi bắt cóc tống tiền, vậy thì lại nguy hiểm đến tính mệnh mất."
Thanh Thư rùng mình một cái: "Nương, không đến mức đó chứ!" Chẳng qua là một cái vòng cổ bằng vàng, sao lại đến mức dẫn đạo tặc tới được.
"Không tới mức đó sao? Mấy năm trước ở thôn Hoa Khê có một thường dân đam mê cờ bạc, bị thua đến đỏ mắt, đã bắt cóc con gái của phú hộ trong trấn.
Người nhà giao ra năm trăm lượng tiền chuộc, nhưng đổi lại chỉ là một cỗ thi thể đấy." Cũng là bởi vì chuyện này, Cố Nhàn mới không muốn cho Thanh Thư ăn mặc quá phú quý.
Thanh Thư ngây người ra, một lúc lâu sau mới cúi thấp đầu nói: "Nương, con biết sai rồi."
Cố Nhàn xoa đầu Thanh Thư, ôn nhu nói: "Thanh Thư, con là do ta mười tháng hoài thai sinh ra, ta sẽ không hại con." Cũng là vì thế nên ngày thường khi ra ngoài giao tiếp, nàng sẽ mang một ít đồ trang sức quý giá, nhưng khi hồi hương lại chỉ mang một hai bộ trang sức bằng ngọc hoặc bạc.
Những thứ dễ làm người khác chú ý như trâm vàng hay vòng tay bảo thạch, nàng sẽ không mang theo.
Thanh Thư gật đầu: "Nương, con biết rõ."
Như Đồng đi theo Vi thị về nhà, nhỏ giọng nói ra: "Nương, bá mẫu thật là giàu có! Làm mất đồ trang sức quý giá như vậy mà mí mắt cũng chẳng nháy một cái." Ngay cả Lâm Thanh Thư cũng không có lấy nửa điểm bối rối.
Mà nàng ta, chỉ vì một chuỗi vòng tay ngọc trai đã đau lòng muốn chết.
Nàng ta không hiểu, vì sao đều là cô nương Lâm gia mà lại kém nhau xa đến như vậy.
"Có nhiều tiền hơn nữa, cũng chả quan hệ gì đến chúng ta." Cố Nhàn chính là một con gà trống sắt*, có tiền như vậy người Lâm gia cũng chẳng dính được chút lợi lộc nào.
Đi huyện thành mua đồ, nàng ta khóc cả nửa ngày mới cho dăm ba đồng, mà còn tỏ vẻ giống như đang thi đại ân vậy.
*Gà trống sắt hay còn được nói cách khác là con gà trống không lông: Một câu thành ngữ Trung Quốc mang tính ẩn dụ, ý chỉ một người keo kiệt bủn xỉn, mạnh mẽ và có năng lực nhưng không chịu bỏ ra một chút lợi ích nào.
Càng làm cho Vi thị bất đồng chính là, ở huyện thành, Cố Nhàn có nha hoàn bà tử hầu hạ.
Mà nàng ta ở nông thôn chăm sóc cha mẹ chồng mệt gần chết còn chưa từng thấy một câu nói tốt từ hai ông bà già.
Nhìn thấy sắc mặt mẹ mình không tốt, Như Đồng không dám nói tiếp nữa.
Cố Nhàn thấy Thanh Thư nhắm mắt lại, nhưng miệng vẫn mấp máy.
Bộ dáng này người không biết nhìn thấy còn tưởng là hòa thượng đang niệm kinh.
Cố Nhàn bèn lay Thanh Thư một cái, hỏi: "Thanh Thư, con đang làm gì đấy?"
Thanh Thư giải thích: "Con đang ôn lại một lượt những điều đã học trong những ngày qua, như vậy sẽ không dễ quên đi mất."
Cố Nhàn thấy cực kỳ đáng tiếc.
Nếu Thanh Thư là con trai, vừa thông minh lại khắc khổ như vậy, khi được bồi dưỡng cẩn thận thì nhất định sẽ có tiền đồ như gấm.
Ngoài mặt không thể hiện ra, nhưng chuyện con nối dõi đã ép Cố Nhàn đến có chút không thở nổi.
Cũng bởi vì không có chỗ dựa nên