Nhạc Hương Hương lại nhìn ra ngoài một lần nữa, đáng tiếc, ngoài cửa vẫn trống không, trong mắt nàng lộ ra vẻ thất vọng.
Cố lão phu nhân cười nói: "Thanh Thư đến cuối giờ Tỵ mới tan học, lúc này hẳn là cũng sắp đến rồi."
Vừa mới dứt lời, bà đã nhìn thấy Thanh Thư xuất hiện ở cửa vào.
Nhạc Hương Hương chạy nhanh tới, kéo tay Thanh Thư cười ha ha không ngừng: "Thanh Thư, sao muội lại đen đi nhiều như vậy? Đều sắp giống như cục than rồi."
Thanh Thư sờ sờ mặt mình, hơi kinh ngạc nói: "Đen đến vậy sao?"
Bận rộn đọc sách, tập võ, Thanh Thư căn bản không có thời gian để ý xem mình trông xinh đẹp hay xấu xí.
"Ừ.
Ta đã nói với muội là phải thật cẩn thận, nếu không, để biến thành cục than đen rồi, sau này sẽ không có ai muốn cưới muội đâu nha."
Thanh Thư không nói nên lời.
Trước đây nàng thật là không biết cô nương nhà bên này lại trưởng thành sớm như vậy, mới bốn, năm tuổi mà đã bắt đầu chuyện trò về việc gả chồng rồi.
Vào phòng, Thanh Thư hành lễ với Ngụy Lan: "Lan di khỏe."
Thật ra nàng rất quý Ngụy Lan.
Lan di không chỉ cởi mở, sáng suốt, mà cũng cực kỳ quan tâm đến Nhạc Hương Hương.
Nhạc Hương Hương có thể ngây thơ, hoạt bát đến vậy cũng đều là do Ngụy Lan bảo vệ nàng rất tốt.
Ngụy Lan kéo Thanh Thư lại rồi cười nói: "Nửa tháng không gặp, khí sắc của Thanh Thư đã khá hơn nhiều rồi này."
Lần trước gặp, sắc mặt Thanh Thư còn có chút nhợt nhạt, thoạt nhìn không có tinh thần lắm.
Bây giờ tuy rằng hơi đen một chút, nhưng thần thái con người lại sáng láng.
Trong lòng Thanh Thư lộp bộp một trận, hy vọng mẹ nàng đừng đem lòng sinh nghi, nếu không bắt phải giải thích thì sẽ rất phiền phức.
Hạ đại phu nói Thanh Thư bị thương tỳ vị, phải non nửa năm mới có thể dưỡng lại.
Đã vậy, vì thanh Thư không chỉ ghét uống thuốc mà còn thích ăn mặn, không ăn rau xanh, kén ăn như thế lại còn không phối hợp uống thuốc, tất nhiên sẽ chậm khỏe lên.
Nhưng bây giờ Thanh Thư rất phối hợp, không chỉ ăn được đồ thanh đạm mà đồ bổ cũng ăn rất nhiều, tất nhiên cũng mau khỏe lại.
Cố Nhàn cũng không nghĩ nhiều, vừa cười vừa nói: "Kể từ khi biết Phó tiên sinh muốn tới huyện Thừa Phong, Thanh Thư vui mừng không thôi.
Tâm tình tốt thì tinh thần cũng ngày càng tốt hơn."
Thanh Thư tỏ vẻ xấu hổ.
Ngụy Lan rất ngưỡng mộ, nói: "Nếu Hương Hương có thể cùng theo Phó tiên sinh học tập, ta cũng không cần phải ngày ngày rầu rĩ nữa rồi."
Cố lão phu nhân nói: "Việc này tiểu Nhàn có nói qua với ta.
Chỉ là tính tình Phó tiên sinh có lẽ ngươi cũng đã được nghe nói ít nhiều, nếu chúng ta đi nói sợ lại phản tác dụng.
Vậy nên việc này để Thanh Thư làm có khi lại ổn thỏa hơn."
Cố lão phu nhân cũng lo là vạn nhất Phó tiên sinh khó chịu, ngay cả Thanh Thư cũng không dạy, vậy thì hối hận không kịp mất.
Ngụy Lan gật đầu nói: "Con biết mà.
Thanh Thư, việc này đành phiền con nhé."
Thanh Thư cười đáp: "Con còn ước gì Hương Hương tỷ có thể cùng con đi học đấy! Hương Hương tỷ vừa hoạt bát, sáng sủa tính tình cũng tốt nữa.
Ở cùng tỷ ấy, con cũng được lợi không nhỏ."
Có Nhạc Hương Hương ở bên, có thể thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng hiện tại và kiếp trước không giống nhau.
Ngụy Lan cười không khép miệng lại được: "Mới có hơn nửa tháng không gặp mà miệng Thanh Thư đã nhọt như vậy rồi kìa."
Thanh Thư yêu mến con gái của mình, vậy thì xác suất Phó tiên sinh đồng ý cũng cao hơn.
Nhạc Hương Hương lại không vui, nàng lầm bầm: "Nương, tính tình của con vốn đã tốt mà."
Ngụy Lan cười mắng: "Thật là không biết ngượng mà."
Cố lão phu nhân cũng hy vọng Nhạc Hương Hương có thể cùng học với Thanh Thư, để Thanh Thư cũng có người bầu bạn.
Bà không muốn con bé tiếp tục lẻ loi, cô đơn khiến người nhìn mà lòng nhói đau giống như trước nữa.
Nhạc Hương Hương có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Thanh Thư bèn nói với mấy người lớn: "Bà ngoại, dì, con với Thanh Thư vào nhà trong nói chuyện có được không?"
Cố lão phu nhân cười ha hả: "Được, các con vào phòng thủ thỉ chuyện của các con đi."
Vừa vào phòng, Nhạc Hương Hương đã bắt lấy tay Thanh Thư hỏi: "Thanh Thư, vị Phó tiên sinh này có phải là rất nghiêm khắc hay không?"
Nhìn bộ dạng sốt ruột đó, Thanh Thư nổi hứng cố ý trêu ghẹo nàng ta: "Là rất nghiêm khắc a.
Đến trễ hoặc không học thuộc sách thì sẽ bị đánh lòng bàn tay, nghe nói là đau lắm đó."
Nhất thời sắc mặt Nhạc Hương Hương suy sụp hẳn.
Tiên sinh nghiêm khắc như vậy, nếu học cùng muội muội thật thì chẳng phải là ngày ngày đều bị đánh vào lòng bàn tay hay sao.
Thanh Thư cười phì một tiếng, nói: "Lão sư đúng là có nghiêm khắc, nhưng mà người giảng bài rất sinh động, thú vị, muội cảm thấy tỷ nhất định sẽ rất thích."
Còn nhớ đời trước, khi Thôi Oánh Tuyết mời đến cho nàng cái vị lão tiên sinh tú tài kia cũng chỉ nhìn sách mà dạy, không chỉ rập khuôn mà còn rất nhàm chán.
Sinh động thú vị, này có nghĩa là thế nào?"
Thanh Thư kể lại khái quát một chút về những thứ nàng đã học với Phó Nhiễm ngày hôm