Trương thị thấy Thanh Thư không nghe mình khuyên bảo bèn muốn tiến lên ngăn cản nàng, đáng tiếc lại bị Lâm Thừa Chí cản lại.
Lâm Thừa Chí không nói gì, chỉ liếc mắt cảnh cáo Trương thị.
Bây giờ hắn không muốn xen vào chuyện này, cũng không muốn để Trương thị dính vào.
Chỉ cần không dính vào thì cho dù gặp chuyện không may cũng chẳng liên quan đến bọn họ; nhưng một khi dính vào Cố thị thì sẽ rước lấy một thân tanh tưởi.
Cố Nhàn không dám giãy giụa, chỉ có thể nói: "Thả ta xuống, mau thả ta xuống..."
Trụy Nhi làm như không nghe thấy.
Lâm Thừa Trọng thấy Trương thị không ra mặt, chỉ đành tự mình ra trận: "Thanh Thư, ngươi không thể không hiểu chuyện như vậy, mau đưa mẹ ngươi về phòng đi."
Nếu ngày hôm nay bị Thanh Thư dọa sợ, để bọn họ tùy ý đi ra thì sau này cả nhà bọn họ đều không cần làm người nữa rồi.
"Tránh ra."
Thấy Lâm Thừa Trọng không hề nghe lời của mình mà còn ngăn cản ở phía trước, Trụy Nhi cũng không muốn nhiều lời nữa, đá thẳng một cước vào đầu gối của hắn.
Chiếc cằm của Lâm Thừa Trọng cứ thế đập thẳng xuống nền đất, sau đó miệng phun ra một búng máu.
Lâm lão thái thái nhìn thấy thế, tức giận đến mức toàn thân run rẩy: "Nghiệp chướng, ngươi là cái đồ nghiệp chướng..."
Vi thị nhào vào người Lâm Thừa Trọng, dùng hết sức bình sinh mà hét lên: "Cha nó, cha nó à, chàng làm sao vậy?"
Mới một cước đã đá người ta phun máu, lập tức khiến mấy người trong sân sợ đến ngây người.
Này… cô gái này là ai chứ? Sao lại đáng sợ như vậy?
Trụy Nhi nhìn đám người Lâm Thừa Chí, lạnh giọng nói: "Tất cả đều tránh ra cho ta, bằng không thì đừng trách ta không khách khí."
Lời của nàng ta so với Thanh Thư có sức tác động hơn.
Mọi người tại đương trường chẳng ai muốn bị đá đến hộc máu cả, thế cho nên đều vội vội vàng vàng nhường đường lại.
Một đoàn người bước nhanh tới bờ sông.
Rất may là Đại Kim thúc vừa cho thuyền cập bến.
Trông thấy trên làn váy Cố Nhàn có vết máu, Đại Kim thúc còn gì mà không hiểu nữa: "Không được, các người không thể lên thuyền."
Thanh Thư sốt ruột, khóc xin: "Mẹ con bị động thai, phải nhanh chóng quay về thị trấn.
Cầu ông đưa bọn ta đến thị trấn.
Đại Kim gia gia, cầu xin ông đấy."
Đại Kim thúc có chút do dự: "Không phải là ta không muốn đưa các người, chỉ là con thuyền này mà dính máu thì sau này cũng không thể dùng nữa rồi."
Phụ nữ khi sinh con uế khí quá nặng, bị thế nhân coi là không may mắn.
Nếu để Cố Nhàn sinh con trên thuyền, sau đó dùng lại thuyền này chở người thì sẽ rất dễ dẫn quỷ nước và mấy thứ không sạch sẽ tới.
Đến lúc đó, sợ là mạng cũng khó giữ.
Đừng nói những người khác không dám ngồi, ngay chính bản thân ông cũng không dám dùng chiếc thuyền này nữa.
Cả nhà bọn họ phải dựa vào chiếc thuyền này để kiếm ăn.
Nếu chiếc thuyền này không phải toàn bộ kế sinh nhai của cả nhà ông thì cũng không thành vấn đề rồi.
Thanh Thư tháo chiếc vòng vàng trên cổ xuống đưa cho Đại Kim thúc, nói: "Cái vòng cổ này thúc hãy đem đi cầm đồ, bạc cầm được nhất định có thể mua một con thuyền mới.
Đại Kim thúc, thúc đưa bọn ta về thị trấn rồi thì cái vòng này sẽ là của thúc."
Nàng không biết cái thuyền nhỏ này đáng bao nhiêu bạc, nhưng cái vòng cổ vàng này mua một con thuyền nhỏ khẳng định không thành vấn đề.
Đại Kim thúc thấy thế thì xua xua tay không nhận cái vòng cổ vàng đó, chỉ nói: "Cái vòng cổ vàng đó ta không cần, các người đưa cho ta hai mươi lượng bạc là được."
Mười lượng bạc là đã có thể mua một chiếc thuyền mới, nhưng so với giá trị của cái vòng cổ vàng này thì cũng là cái giá lương tâm rồi.
Trần ma ma một tiếng đã đáp ứng: "Tiền không là vấn đề, ông mau đưa chúng ta đến thị trấn đi."
Cũng vì do quá vội nên mọi người mới quên mang túi tiền đi, bằng không thì bây giờ bà đã đưa tiền ra rồi.
Đại Kim thúc lập tức nói: "Vậy các người mau lên đi."
Trần ma ma trải hai cái mền mà bà đang ôm ra sàn thuyền, sau đó để Trụy Nhi đặt Cố Nhàn lên trên mền.
Sau khi Cố Nhàn nằm xuống thì nắm tay Thanh Thư, nhịn đau nói: "Thanh Thư, con quá lỗ mãng.
Chuyện hôm nay mà lan truyền ra ngoài, vậy thì thanh danh của con sẽ hỏng mất."
Thanh Thư trở tay, nắm lấy bàn tay Cố Nhàn: "Mẹ, con không hối hận.
Chỉ cần người và đệ đệ bình an vô sự, cho dù có trả giá lớn thế nào con cũng nguyện ý."
Nước mắt Cố Nhàn không khỏi lăn xuống.
Tuy rằng tính tình con gái của nàng thay đổi rất nhiều, nhưng vẫn hiếu thuận giống như trước kia.
Bây giờ Thanh Thư xa cách với mình hơn, Cố Nhàn cũng cảm nhận được.
Mặc dù không nói gì nhưng đáy lòng nàng vẫn rất khó làm lơ.
Trần ma ma biết Cố Nhàn đang lo lắng điều gì, vội