Cố lão thái thái nhìn thấy viết máu trên làn váy Cố Nhàn, đôi mắt lộ ra tia sắc lạnh như muốn giết người.
Thanh Thư cao giọng hô: "Bà ngoại, mẹ đã bị động thai, sắp sinh rồi.
Bà ngoại, người mau chuẩn bị phòng sinh cho mẹ con đi."
Cố lão thái thái thận trọng vững vàng, gật đầu nói: "Phòng sinh đã chuẩn bị xong rồi, Trụy Nhi cô nương, cô đi theo ta."
Dẫn đám người vào phòng sinh, Cố lão thái thái chỉ vào giường: "Trụy Nhi cô nương, phiền cô thả tiểu Nhàn lên giường."
Trụy Nhi nhẹ nhàng thả Cố Nhàn xuống, sau đó lại lau mồ hôi trên trán bà.
Xe ngựa chỉ đi đến nhị môn đã dừng lại, nàng phải ôm người đi thẳng từ nhị môn đến đây.
Dù bản thân là người tập võ, có sức lớn thì cũng có chút không chịu nổi.
Lúc này ý thức của Cố Nhàn còn rất rõ ràng, chỉ là quá đau nên nàng không nói ra lời: "Mẹ, mẹ..."
Nàng chỉ tay về phía Thanh Thư.
Cố lão thái thái rất nhanh đã hiểu được ý của nàng: "Thanh Thư, con mau đi ra đi."
Phòng sinh có thứ bẩn, đúng là không thể để cho Thanh Thư ở lại chỗ này.
Thanh Thư giờ đây đã đầu nhẹ chân nặng, với cái trạng thái này, nàng cũng không dám ở lại phòng sinh: "Bà ngoại, con sẽ đi ra.
Người nhất định phải giúp mẹ bình an sinh đệ đệ đấy."
Cố lão thái thái ừ một tiếng, nói: "Con yên tâm, ta sẽ không để cho mẹ con gặp chuyện không may đâu."
Bởi vì lòng dạ đã đặt cả vào trên người Cố Nhàn, thế nên Cố lão thái thái không phát hiện ra sự khác thường của Thanh Thư.
Vừa đi ra khỏi phòng, Thanh Thư đã bắt lấy tay Trụy Nhi nói: "Trụy Nhi tỷ tỷ, tỷ ôm ta sang chỗ tiên sinh đi."
Trụy Nhi không hiểu cho lắm, nhưng vẫn nghe lời, bế Thanh Thư lên.
Phó Nhiễm đang gảy đàn, nghe thấy tiếng kinh hô của Tân Nhi thì lập tức gảy sai một âm tiết.
Lấy bàn tay che lại mặt trên của dây đàn, Phó Nhiễm đứng lên.
Không chờ bà trách mắng Tân Nhi, Trụy Nhi đã ôm Thanh Thư tiến vào.
Phó Nhiễm nhìn thấy Thanh Thư đang hôn mê thì vội hỏi: "Thanh Thư làm sao vậy?"
Trụy Nhi nói: "Hẳn là do mệt nhọc.
Cô nương đã sai Kiều Hạnh đi mời Hạ đại phu, đợi lát nữa Hạ đại phu đến thì hãy kêu ông ấy đến đây xem thử một cái."
Phó Nhiễm nói: "Đã biết Hạ đại phu sẽ đến, sao còn phải mang con bé đến đây?"
Từ Chủ viện đến nơi đây, cũng phải đi qua một đoạn đường đấy!
Trụy Nhi cười khổ nói: "Là cô nương phân phó, hẳn là cô nương không muốn làm cho Lão thái thái lo lắng đi!"
Phó Nhiễm lấy một chiếc thảm đắp lên cho Thanh Thư, sau đó mới hỏi Trụy Nhi: "Nói đi! Đã xảy ra chuyện gì?"
Trụy Nhi bèn kể lại những chuyện đã phát sinh khi ở Lâm gia: "Tiên sinh, ta cảm thấy có lẽ Lâm gia có điều gì đó không ổn, nếu không cô nương sẽ không cần liều mạng cũng muốn mang Lâm thái thái trở về như thế."
Phó Nhiễm ừ một tiếng, nói: "Tuy rằng Thanh Thư còn nhỏ tuổi, nhưng con bé hành sự rất có chừng mực.
Con bé đã quyết ý muốn dẫn Lâm thái thái trở về thì chắc chắn có lý do của mình."
Trụy Nhi thở ra một hơi, nàng còn sợ Phó Nhiễm sẽ trách cứ nàng hùa theo Thanh Thư cùng nhau càn quấy đấy!
Phó Nhiễm gọi Tân Nhi tới, để nàng ta ra tiền viện chờ: "Nhìn thấy Hạ đại phu thì trước hết cứ mời đến chỗ này."
Cố Nhàn đang phải sinh con thì nhu cầu cấp bách chính là bà đỡ, tạm thời sẽ không cần đến đại phu.
Hơn một khắc sau, Tân Nhi đã mời Hạ đại phu đến.
Trông thấy Thanh Thư nằm ở trên giường bất tỉnh nhân sự, sắc mặt Hạ đại phu có chút khó chịu.
Trên đường tới Tân Nhi đã thuật qua chuyện tình với ông rồi, cho nên ông cũng đã biết rõ nguyên nhân khiến cho Thanh Thư hôn mê.
Hạ đại phu ngồi xuống bắt mạch cho cô bé.
Xem mạch xong, vẻ mặt ngưng trọng của ông đã hơi thả lỏng.
Phó Nhiễm vội hỏi: "Đại phu, Thanh Thư làm sao vậy? Hẳn là không có gì đáng ngại đi?"
Hạ đại phu ừ một tiếng đáp: "Không có gì đáng ngại, đứa nhỏ này là quá mệt mỏi, ngủ một giấc thật ngon là ổn thôi."
Ngay tại lúc thấy Cố Nhàn ngã trên đất thì thần kinh của Thanh Thư đã bắt đầu căng thẳng, giao Cố Nhàn vào trong tay Cố lão thái thái rồi thì tinh thần đang căng thẳng mới thả lỏng xuống, thân mình nàng không chịu nổi nữa cho nên mới ngất xỉu.
Cũng là do trong khoảng thời gian này theo Đoàn sư phụ tập võ, thân thể rắn chắc hơn so với trước kia rồi.
Nếu không qua một phen giày vò như vậy, Thanh Thư nhất định sẽ bị bệnh.
Phó Nhiễm thở ra một hơi: "Không có việc gì là tốt rồi."
Hạ đại phu cau mày nói: "Giờ thì chưa có việc gì, nhưng tương lai thì khó mà nói chắc."
Vẻ mặt Phó Nhiễm nghi hoặc.
Hạ đại phu nói tiếp: "Lần trước đứa nhỏ này trở về từ thôn Đào Hoa bị giày vò chỉ còn