Dịch: Lục Lam
Biên: Laoshu
Nguồn: bachngocsach
***
Canh ba giờ mẹo, không cần có người gọi nhưng Thanh Thư đã tự thức dậy.
Rửa mặt xong, Thanh Thư cầm hai quả trứng luộc vừa đi vừa ăn.
Đoàn sư phó trông thấy Thanh Thư thì có chút đau lòng: "Cô nương, người nên nghỉ ngơi vài ngày cho khỏe lại mới phải."
Hôm qua Cố Nhàn khó sinh, sau khi biết chuyện ông cũng rất lo lắng.
Một khi Cố Nhàn có chuyện gì bất trắc thì cũng là một đả kích nặng nề đối với Cố lão thái thái và Thanh Thư, cũng may cuối cùng mẹ con nàng ta đều bình an.
Thanh Thư đáp lời: "Sư phó không cần lo lắng, ngày hôm qua con đã đi ngủ từ sớm, hiện giờ tinh thần rất tốt."
Đoàn sư phó không phải người nói nhiều, thấy khí sắc Thanh Thư quả thật không tệ thì gật đầu nói: "Vậy người ôn lại những gì đã học trước đó đi."
Như thường lệ, Thanh Thư luyện các động tác kéo chân rồi cong eo trước, sau đó ngồi tấn.
Sau hai khắc đồng hồ, Đoàn sư phó nói với Thanh Thư: "Hôm nay sẽ bắt đầu dạy người luyện quyền."
Thanh Thư cho rằng ít nhất phải luyện những động tác cơ bản mất nửa năm rồi mới có thể học công phu.
Lại không ngờ rằng bây giờ đã có thể bắt đầu học công phu rồi, chuyện này đích thật là một niềm vui bất ngờ.
Đoàn sư phó thấy bộ dạng mặt mày hớn hở của nàng thì rất buồn cười, nói: "Các kỹ năng cơ bản là căn cơ, căn cơ không vững thì có học công phu cũng chỉ có thể tập những thứ nhìn đẹp đó nhưng lại vô dụng.
Vì vậy kỹ năng cơ bản không chỉ phải luyện nửa năm, mà ít nhất phải kiên trì ba năm mới được."
Thanh Thư tỏ vẻ ngờ vực, vậy sao bây giờ đã luyện quyền chứ!.
Truyện Bách Hợp
Đoàn sư phó nói: "Bộ quyền pháp này có thể cường thân kiện thể, chờ người luyện được rồi thì sau này sẽ không còn mãi ngã bệnh nữa."
Nghe xong, Thanh Thư thật không biết làm sao cho phải.
Luyện công xong, Thanh Thư lấy khăn mặt lau mồ hôi, vừa ngoảnh qua đã thấy một cô gái mặc xiêm y vải bông màu lam, vịn vào Kiều Hạnh từ từ đi tới.
Thanh Thư cúi chào Đoàn Tiểu Nhu, vừa cười vừa nói: "Đoàn tỷ tỷ."
Xưng hô tỷ tỷ này, nàng cũng không dám nhận.
Chỉ là Thanh Thư gọi như vậy cũng làm cho tâm tình nàng vui vẻ hơn.
Đoàn Tiểu Nhu mỉm cười đáp lễ: "Ta nhỏ hơn mẹ người một tuổi, người gọi ta là dì được rồi."
Đoàn sư phó nhác thấy thân thể suy nhược của con gái thì rất săn sóc: "Nơi đây gió lớn, có lời gì thì vào nhà rồi hãy nói!"
Vào phòng, Đoàn Tiểu Nhu nói với Đoàn sư phó: "Cha, người ra ngoài đi, con muốn nói chuyện với Thanh Thư."
Đoàn sư phó gật đầu đáp ứng: "Được.
Ta chỉ ở ngay bên ngoài, có chuyện gì nhớ gọi ta."
Thanh Thư có chút hâm mộ nhìn Đoàn Tiểu Nhu.
Tuy rằng thoạt nhìn Đoàn sư phó rất nghiêm túc, nhưng lại là một người cha tốt, biết quan tâm thương yêu con gái.
Nhìn lại Lâm Thừa Ngọc một phen… Khụ, vẫn nên đừng đem ra so sánh nữa, tránh cho ảnh hưởng đến tâm tình.
Đoàn Tiểu Nhu lại nói với Kiều Hạnh: "Kiều Hạnh, ngươi cũng đi ra ngoài đi, ta muốn trò chuyện riêng cùng cô nương."
Kiều Hạnh nhìn về phía Thanh Thư, thấy nàng gật đầu thì mới ra ngoài.
(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)
Người vừa đi, Đoàn Tiểu Nhu lập tức nói: "Thanh Thư, ta nghe mẹ ta kể rằng, ngươi đã kiên trì muốn đưa cô thái thái về thị trấn, ngay cả tổ mẫu, thúc thúc muốn ngăn cũng không ngăn lại được hả?"
Thanh Thư nhịn không được phải bật cười: "Chuyện này hôm nay đều truyền khắp toàn bộ phủ đệ rồi cơ à?"
Xem ra việc này sẽ nhanh chóng truyền khắp cả huyện thành cho coi.
Nhưng mà nàng không cảm thấy hối hận một chút nào cả.
Đoàn Tiểu Nhu mỉm cười nói: Cái này ta cũng không biết, nhưng ta rất bội phục ngươi.
Thanh Thư, lúc ấy ngươi không sợ sao?"
"Sợ cái gì?" Thanh Thư hỏi.
Đoàn Tiểu Nhu đáp ngay: "Việc ngươi ngỗ nghịch tổ mẫu, đánh thúc thúc ấy.
Ngươi không sợ người Lâm gia chán ghét mà vứt bỏ ngươi ư? Không sợ người ngoài chỉ trỏ ngươi sao?"
Thanh Thư cảm thấy câu hỏi của Đoàn Tiểu Nhu thật kỳ quái, chỉ là nể mặt Đoàn sư phó nên nàng vẫn trả lời: "Tổ phụ, tổ mẫu của ta vốn đã không thích ta, ghét bỏ thì cứ ghét bỏ đi.
Về phần người ngoài, bọn họ muốn nói như thế nào thì nói, dù sao ta cũng chẳng bị mất miếng thịt nào.
Bà ngoại đã từng nói với ta, mẹ ta và muội muội mới là người quan trọng nhất."
Đoàn Tiểu Nhu lắc đầu nói: "Ngươi còn nhỏ, không biết sự lợi hại của những lời đồn nhảm kia.
Nếu người khác đều nói ngươi là một người lỗ mãng, ngang ngược, không biết tôn ti thì người ta sẽ đều xa lánh ngươi."
Thanh Thư lại càng thấy lạ kỳ, nói: "Sao người lại nghĩ như vậy? Sư phó có biết những chuyện này mà vẫn dạy ta võ công, tiên sinh của ta cũng biết nhưng bà còn khích lệ ta đó! Ngay cả Hương Hương tỷ nữa, ta tin tỷ ấy biết rồi cũng sẽ hiểu là ta đã làm đúng."
Trái lại Đoàn Tiểu Nhu hỏi một câu: "Nếu lỡ như con bé cảm thấy ngươi làm không đúng mà chỉ trích thì sao?"
Thanh Thư cười đáp: "Ta có lòng tin đối với