Những ngày qua Đoàn Tiểu Nhu đã nghe được không ít chuyện của Thanh Thư, tất nhiên cũng biết Thanh Thư rất thông minh.
Vì vậy việc Thanh Thư từ chối giúp mình báo thù, hoàn toàn là ở trong dự liệu của Đoàn Tiểu Nhu.
Đoàn Tiểu Nhu nói: "Ngươi yên tâm, không phải ta muốn ngươi đi giết bọn hắn, cũng không phải là muốn ngươi theo sau bọn họ động đao động thương."
Thanh Thư nghe vậy thì có chút mơ hồ.
Không giết bọn hắn, cũng không cần theo sau đối nghịch với họ, vậy là muốn nàng báo thù thế nào?
Đoàn Tiểu Nhu nói: "Trong điều kiện không gây nguy hiểm cho ngươi, ngươi âm thầm ra tay trả thù bọn hắn là được rồi."
Thanh Thư lắc đầu nói: "Dì đánh giá ta quá cao rồi, ta không có bản lĩnh này."
"Hiện giờ không có, không có nghĩa là tương lai ngươi không có.
Thanh Thư, chỉ cần ngươi đáp ứng ta, ta sẽ khiến cho cha ta đem sở học suốt đời giao cho ngươi.
Chờ ngươi học được bản lĩnh của cha ta, sau này sẽ không có ai dám bắt ép ngươi làm chuyện ngươi không muốn làm."
Thanh Thư không khỏi nở nụ cười: "Không ngờ là dì lại thấy ta có thể làm được.
Không sợ nhìn lầm sao?"
Đoàn Tiểu Nhu cười khổ một tiếng: "Nhìn lầm, đó cũng là cái số, ta nhận."
Ngoài Thanh Thư ra, nàng không tìm ra người thứ hai có thể giúp mình báo thù.
Thanh Thư âm thầm suy tính một hồi, đợi đến sau này nếu nàng thật sự có năng lực đó, ở trong tình huống không liên lụy tới bản thâm âm thầm trả thù những người đó thì cũng có thể, dù sao mấy người này cũng không phải thứ gì tốt.
Nếu như là không có cái năng lực này nàng cũng sẽ không giả thành trang hảo hán, khoản giao dịch này tính thế nào cũng không thiệt thòi.
Thanh Thư cũng không đáp ứng ngay, mà là hỏi ngược lại một câu: "Điều kiện của dì ta có thể đáp ứng, nhưng mà dì có thể làm chủ Đoàn sư phó?"
Đoàn Tiểu Nhu nói: "Cái này ngươi yên tâm, ta sẽ làm cha ta đáp ứng."
Thanh Thư gật đầu nói: ""Được.
Chỉ cần Đoàn sư phó dốc lòng dạy bảo, sau này chờ khi ta có năng lực sẽ giúp dì báo thù.
Chỉ là, nếu thật đến lúc đó thì ta nhiều lắm cũng chỉ để cho bọn hắn sống không tốt, sẽ không hại đến mạng người."
Đoàn Tiểu Nhu gật đầu nói: "Được."
Nói xong lời cần nói, Thanh Thư liền vội vội vàng vàng chạy về chủ viện dùng điểm tâm.
(Truyện đăng tại [email protected]ục Lam)
Đoàn Tiểu Nhu cũng cùng Đoàn sư phó trở về.
Hai cha con trở lại sân nhỏ rồi vào phòng, Đoàn Tiểu Nhu nói: "Cha, vữa rồi con nói chuyện với cô nương cha cũng nghe thấy rồi ư?"
Cha nàng là người tập võ, thính giác rất nhạy bén, cuộc nói chuyện vừa nãy của hai người hẳn là đã bị ông nghe được.
Đoàn sư phó trầm mặc rồi nói: "Tiểu Nhu, ta không ngờ con vẫn chưa bao giờ buông xuống những chuyện này."
Đoàn Tiểu Nhu hỏi ngược lại một câu: "Cha, chẳng lẽ người lại không hận sao?"
Sao lại không hận?Ông hận không thể giết tất cả bọn người Đào Lạc Chương cùng Ôn Lương Trạch.
Nhưng nếu giết những người đó thì thê tử và nữ nhi cũng sẽ chịu liên lụy theo, vì thê nữ ông chỉ có thể nhẫn nhịn.
Đoàn sư phó nói: "Tiểu Nhu, chúng ta không nên để người không liên can dính vào chuyện này, huống chi cô nương vẫn chỉ là một đứa bé."
Đoàn Tiểu Nhu nói: "Cha, Thanh Thư đúng thật là một đứa bé, nhưng ta tin nàng không phải vật trong ao đâu."
Đoàn sư phó lại lắc đầu: "Không được, Đào gia cùng Ôn gia cũng không phải hạng tầm thường, chúng ta không thể hại đứa nhỏ này."
Đoàn Tiểu Nhu cười nói: "Cha, con vừa nói, để cô nương trong thời điểm có năng lực âm thầm trả thù những người đó mà."
Đoàn sư phó lại lắc đầu nói: "Muốn để người không biết trừ phi mình đừng làm, báo thù không dễ dàng như con tưởng tượng vậy đâu."
Đoàn Tiểu Nhu bật cười: "Cha, nha đầu kia còn tinh hơn chúng ta nhiều.
Nếu không có chỗ nắm chắc thì sẽ không hành động đâu."
Kỳ thật nếu có thể lựa chọn nàng cũng sẽ không chọn Thanh Thư, đáng tiếc trước mắt đây là hy vọng duy nhất của nàng.
Đoàn sư phó không nói.
Đoàn Tiểu Nhu thấy mình nói không thông chỗ Đoàn sư phó, liền xin Đoàn đại nương đi khuyên ông.
Đoàn đại nương thở dài một hơi rồi nói: "Con yên tâm, ta sẽ thuyết phục cha con."
Dù là thê tử khuyên bảo, thái độ của Đoàn sư phụ vẫn chưa chuyển biến, nói: "Không được, ta không thể hại đứa nhỏ này."
Đoàn đại nương hạ giọng nói ra: "Hạ đại phu nói sở dĩ bệnh này của Tiểu Nhu không khá lên được, cũng là bởi vì tâm tình tích tụ.
Con bé hận Đổng Vũ, hận Đào Lạc Chương, hận không thể ăn