Edit: Lavender – Blue
Nhìn bầu trời một chút. Tư Đồ Đạt Viễn cau mày. Nhìn xuống, anh phát hiện cô gái trong lòng anh, mở to hai mắt nhìn anh.
Tư Đồ Đạt Viễn phát hiện, cô gái này có vẻ khá dễ thương. Dưới ánh trăng, cô gái trong ngực có khuôn mặt thon nhỏ nhắn với đôi mắt vô cùng lanh lợi. Ánh mắt trong suốt như nước. Da của cô rất mịn.Đây là cô gái nhỏ non nớt đặc biệt. Đôi môi ướt át có chút nhếch lên. Lỗ mũi khéo léo đáng yêu.
Cả người chỉ có thể dùng từ đáng yêu để hình dung.
Chỉ là cô ấy từ trên trời rơi xuống? Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi nữa?
"Này. Tiểu quỷ. Vì sao cô lại từ trên trời rớt xuống?" Tư Đồ Đạt Viễn cố gắng không giận dữ. Tên tiểu quỷ trong ngực này là trẻ vị thành niên. Anh cũng không muốn người ta nghĩ anh đường đường là thiếu gia nhà Tư Đồ mà bắt nạt một đứa bé.
Ánh mắt cô gái nhỏ lom lom nhìn anh. Giống như là không hiểu anh nói cái gì.
"Chẳng lẽ là tai nạn trên không?" Cô không trả lời, Tư Đồ Đạt Viễn cau mày: "Có phải cô nhóc bị tai nạn máy bay rớt xuống không?"
Tai nạn máy bay? Làm sao có thể? Cô gái nhỏ dứt khoát lắc đầu. Nhưng Tư Đồ Đạt Viễn đã tự động tự cho là như vậy rồi.
"Ừ. Phải là như vậy. Tiểu quỷ. Tôi đưa cô tới đồn cảnh sát nha?"
Tính nhẫn nại của anh có hạn. Không muốn tốn nhiều thời gian với một cô nhóc. Ngày mai anh còn phải làm việc nữa.
Đồn cảnh sát? Cô mới không cần tới đó. Cô gái nhỏ lại lắc đầu. Cô không đi.
"Cô không đi?" Tư Đồ Đạt Viễn cau mày. Phải làm sao? Như vậy cũng không được?
"Vậy tôi đưa cô về nhà được không?" Anh hết lòng quan tâm giúp đỡ: "Nhà cô ở đâu?"
Cô gái nhỏ lại lắc đầu. Nhà? Cô cũng muốn trở về. Chỉ là, cô sợ anh không biết phải đi thế nào.
Tư Đồ Đạt Viễn
muốn trừng người ta. Nhưng nhờ anh làm vậy, mới phát hiện. Đồ cô gái trước mắt đang mặc trên người lại là ——
Trang phục Phụng Tiên. (giống đồ hàng ngày của các cô gái mặc trong phim cổ trang)
Trang phục Phụng Tiên? Có lầm hay không? Loại này là trang phục chỉ có ở kịch cổ trang dài tập mới nhìn thấy được, thế nhưng cô gái này mặc trên người?
Tay áo thật to, làn váy đong đưa. Tư Đồ Đạt Viễn không thể nào nghĩ ra được, thời đại ngày còn có người mặc loại quần áo này.
Ánh mắt nhìn trăng sáng trên đầu một chút.
Trong đầu thoáng qua lời mẹ mới nói vừa nãy, bà bảo tối hôm nay là cái gì? Tết Quỷ đúng không. Tết Quỷ? A, quỷ ——
Tư Đồ Đạt Viễn giống như là đụng phải vật gì bẩn, nhanh chóng ném cô gái trong ngực ra ngoài.
Théo quán tính, cô gái bị Tư Đồ Đạt Viễn ném ra xa hai, ba mét. Người lăn lộn trên mặt đất. Sau đó ngừng lại.
"Ôi." Cô gái bị đau kêu lên. Cô nghĩ muốn vùng vẫy đúng dậy, lại đột nhiên cảm thấy trên lưng đau nhói một trận. Lại lảo đảo ngã xuống.
Tư Đồ Đạt Viễn nhanh chóng chạy tới mở cửa xe. Mặc dù anh không tin trên thế giới này có quỷ. Nhưng tất cả những gì phát sinh trước mắt quá mức kỳ lạ. Muốn anh không tin cũng không được.
Tư Đồ Đạt Viễn đã khởi động xe. Bây giờ anh muốn, lập tức, lập tức, lúc này rời đi thôi. Nhưng vừa lúc đó. Anh mới phát hiện. Cô gái nhỏ mới vừa rồi kêu lên một tiếng đã nằm yên ở đó không nhúc nhích.
Chuyện gì đang xảy ra ở đây? Chẳng lẽ. Anh ném một cái đã làm cô bị thương?
***-**"