Edit: Lavender – Blue
Vốn đã đánh xe đi Tư Đồ Đạt Viễn dừng động tác lại, phát hiện cô gái kia vẫn còn nằm bất động. Ngược lại anh có chút lo lắng.
Mặc dù anh có chút sợ đụng vào đồ bẩn, càng sợ mình không cẩn thận làm người khác bị thương.
Vừa nghĩ như thế. Tư Đồ Đạt Viễn xuống xe. Đánh bạo nhìn xem cô gái kia thế nào.
Đi tới trước Tư Đồ Đạt Viễn phát hiện, không biết làm sao cô gái nhỏ kia lại ngất đi.
Vươn tay đụng vào người cô gái, Tư Đồ Đạt Viễn phát hiện, quả thật cô gái nhỏ đã hôn mê bất tỉnh.
Đưa tay xuống dưới lỗ mũi thăm dò một chút, phát hiện còn thở.Ôi, Chưa chết. Điều này khiến Tư Đồ Đạt Viễn thở phào nhẹ nhõm, anh cũng không muốn bị mang tội giết người.
Mạng người? Trước mắt đây là người hay quỷ cũng không rõ ——
Tư Đồ Đạt Viễn nhìn xa xa thấy dưới người của cô có bóng. Nhờ anh trăng. Dới người cô có bóng đen mờ mờ.
Có bóng, cô ấy không phải là quỷ?
Hô (Thở ra). Thật là đủ rồi, trên thế giới này làm sao có thể có quỷ chứ. Thiệt là.
Sâu trong lòng Tư Đồ Đạt Viễn cười lá gan mình quá nhỏ.
Nhưng mà, bây giờ thì hay rồi. Cô gái nhỏ này hôn mê bất tỉnh. Nếu mình cứ bỏ đi như vậy hình như không tốt lắm.
Thời gian lại quá khuya rồi. Ngày mai anh vẫn phải đi làm nữa. Nghĩ tới đây, Tư Đồ Đạt Viễn cam chịu số phận ôm lấy cô gái nhỏ. Đặt cô vào trong xe của mình.
Liếc nhìn cô gái nhỏ trên xe một lần nữa. Tư Đồ Đạt Viễn tin tưởng răng cô chỉ tạm thời ngất xỉu. Thôi, đợi cô tỉnh lại, thì cô có thể tự đi. Dùng sức đạp chân ga. Anh chạy về nhà.
Xe chạy như tên bay. Anh chạy tới phòng trọ của mình ở thành phố.
Sau khi xe rời đi. Ở chỗ ban đầu xe đậu, một bóng người bỗng nhiên hạ xuống, nhìn hướng xe rời đi, nhếch lên nụ cười quỷ quyệt.
Tư Đồ Đạt Viễn trở lại nhà trọ của mình, cau mày ôm cố gái nhỏ
đi lên,. Đặt cô lên giường trong phòng khách.
Nhìn cô gái nhỏ đang ngủ mê man, Tư Đồ Đạt Viễn thở dài một hơi.
"Hi vọng cô không có việc gì." Sau đó cũng nhanh chóng rời khỏi. Trong đời anh sợ nhất là trẻ con.
Xoay người, Tư Đồ Đạt Viễn rời khỏi phòng khách. Ngày mai anh còn phải đi làm. Đi ngủ thôi, về phần cô gái nhỏ này. Chờ ngày mai anh thức dậy sẽ trở lại xem cô thế nào.
Buổi sáng, lúc Tư Đồ Đạt Viễn rời giường. Phát hiện đã tám giờ rưỡi. Trời ạ, đều do ngày hôm qua ngủ quá muộn. Nhanh chóng đứng dậy. Tư Đồ Đạt Viễn vội vàng chạy tới công ty.
Mặc dù công ty là do cha của mở. Nhưng trong công ty cha nói mốt là một. Ghét nhất có người tới trễ. Anh cũng không muốn mới sáng sớm lại bị mắng. Vội vội vàng vàng chạy tới công ty. Ngay cả điểm tâm cũng không kịp ăn. Liền vội vàng đi họp sớm.
Họp xong, Tư Đồ Đạt Viễn mới từ trong phòng họp trở lại phòng làm việc của mình. Còm chưa ngồi nóng đít nữa. Cha anh đã tới.
Nhìn cha ngồi uy nghiêm trước mặt mình, Tư Đồ Đạt Viễn không nghĩ ra được vì cái gì cha lại tìm anh.
"Cha. Cuộc họp đã xong rồi, cha còn có chuyện gì nữa à?"
Tư Đồ Nghị liếc nhìn đứa con trai luôn khiến ông tự hào, lại nhìn bữa sáng con trai đặt trên bàn chưa được động tới: "Con chưa ăn sáng à?"
"Dạ. Ngày hôm qua ngủ quá muộn. Hôm nay thức dậy hơi trễ."Nói đến đây, Tư Đồ Đạt Viễn không quên trợn mắt nhìn cha mình một cái, đều là ông. Khiến mẹ tìm mình gây khó dễ.
Làm sao Tư Đồ Nghị không hiểu ý ánh mắt con trai nhìn mình. Ông thở dài: "Đạt Viễn. Ngày hôm qua mẹ con rất tức giận. Con biết không?"