Ôn Ngôn đau đến nỗi cau mày lại, cảm nhận được dòng máu ấm nóng đang chảy dài trên gò má mình, rất nhanh, cổ áo trước ngực đã bị máu đỏ nhuốm màu như nở ra những bông hoa màu đỏ thắm.
Túi xách thường đeo bên người cũng không biết đã đi đâu mắt rồi, điện thoại thì cũng để trong túi, hiện giờ muốn gọi điện thoại cầu cứu thì gần như là không thể, hơn nữa cái tầng hầm này nhìn kết cấu thì cách âm cũng rất tốt, có gào vỡ họng thì người ở bên ngoài cũng không thể nghe thấy gì được, kể cả là người Quý gia có nghe thấy đi chăng nữa thì cũng không đến cứu, mà chỉ có thêm càng nhiều người đến hành hạ cô mà thôi.
Lúc này mẹ Quý đã trong trạng thái điên loạn rồi, bà ta tìm thấy một con dao gọt hoa quả, bà ta túm lấy tay của Ôn Ngôn đè lên mặt đất, nghiền răng nghiền lợi nói: “A Nam của tôi bị người ta chặt đứt một ngón tay út, vậy thì cô cũng phải bị như nó!”
Mồ hôi lạnh trên trán Ôn Ngôn không ngừng túa ra, sức lực của mẹ Quý mạnh đến kinh người, bắt luận cô có giãy giụa như thế nào cũng không vùng ra được.
Chính vào lúc lưỡi dao rạch vào da của cô thì cánh cửa của tầng hầm đột ngột bị người khác từ bên ngoài đạp tung ra, Kha Trăn xông vào: “Dì! Dì đang làm gì vậy?”
Mẹ Quý nhìn thấy là Kha Trăn, hồi phục lại chút lý trí, con dao gọt hoa quả trong tay cũng để ra xa hơn một chút: “Tiểu Kha, sao cháu lại đến đây? Sao cháu biết là… dì bắt cóc Ôn Ngôn.
Cháu và A Nam trước đây quan hệ rất tốt, cháu sẽ không ngăn cản dì đúng không? Cháu nhát định cũng hy vọng dì có thể báo thù cho A Nam đúng không?”
Kha Trăn đưa mắt liếc nhìn Ôn Ngôn, ánh mắt trở nên rất phức tạp: “DÌ… mọi chuyện không hề giống như là dì nghĩ đâu, tất cả mọi chuyện hãy để đến lúc bắt được lũ bắt cóc, tìm thấy được thi thể của A Nam xong thì mới có kết luận được.
Dì làm như thế này là phạm pháp đấy dì có biết không? A Nam đã không còn nữa rồi, dì lại còn muốn để mình cũng bị vướng vào chuyện như thế này sao?”
Mẹ Quý thấy Kha Trăn còn nói đỡ cho Ôn Ngôn thì gào lên: “Dì không sợ để mình vướng vào chuyện như thế này!
Chỉ cần có thể báo thù cho A Nam, dì có bị thế nào thì cũng chấp nhận hét! Dì đã nghĩ kỹ rồi, đợi giết được