Trần Hàm điều chỉnh lại cảm xúc và hỏi: “Cậu định đưa con bé đi đâu?”
Mục Đình Sâm đã lên sẵn kế hoạch: “Tôi biết có một bệnh viện tốt ở Mỹ, tôi cũng đã cho người sang bên đó sắp xếp rồi, tôi sẽ đưa cô ấy đến đó.
Bây giờ tôi đang thu xếp công việc của công ty, giao cho Kính Thiếu Khanh tạm thời giúp tôi quản lý.
Tất nhiên, tôi cũng không phủi tay ông chủ, chỉ là không thể thường xuyên chạy qua chạy lại.”
Trần Hàm khẽ cau mày: “Một số việc của công ty có thể giao cho Kính Thiếu Thanh, còn Tiểu Đoàn Tử thì sao?
Cậu muốn dẫn thằng bé đi cùng sao?”
Câu hỏi này, Mục Đình Sâm đã vướng bận nhiều ngày đêm: “Thực ra… tôi không định dắt theo Tiểu Đoàn Tử.
Ý định ban đầu của tôi là đưa Ôn Ngôn đi khám bệnh, đưa con đi theo thì không tiện, vẫn không bằng để con ở nhà.
Nhà của Thiếu Khanh cũng đã có hai đứa con, nhiều thêm một đứa nữa thì cũng không có gì đáng ngại.
Nếu Tiểu Đoàn Tử không chịu sang đó thì ở nhà cũng có má Lưu và chú Lâm có thể chăm sóc.
Theo tình hình hiện tại của Ngôn Ngôn, chỉ có thể như vậy, không còn cách nào khác.”
Trần Hàm không bày tỏ nhiều ý kiến: “Được rồi, cậu cứ như vậy đi.
Tôi tin rằng cậu có thể sắp xếp mọi ổn thỏa, tôi bây giờ đều giậm chân tại chỗ, không thể giúp đỡ cậu được nhiều.”
Mục Đình Sâm khiêm tốn nói: “Không cần lo lắng cho tôi.
Nếu bên đó bà có khó khăn gì cần giúp đỡ, cứ lên tiếng bất cứ lúc nào.
Bà đã để người ở bệnh viện chăm sóc Ngôn Ngôn.
Cô ấy bây giờ cũng thích hợp để nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, chúng ta về trước đi.”
Vào đêm trước khi Mục Đình Sâm cùng Ôn Ngôn chuẩn bị sang Mỹ, Diệp Quân Tước bắt ngờ gọi điện tới.
Cuộc gọi này nằm ngoài dự đoán của Mục Đình Sâm.
Anh dừng lại một lúc mới nhắc máy: “Alo? Có chuyện gì vậy?”
Trong điện thoại, Diệp Quân Tước làm như thuận miệng hỏi: “Nghe nói anh cùng Ôn Ngôn đi Mỹ, khi nào trở về chưa thể nói trước? Không định mang theo con đi cùng sao? Vậy anh tính như nào thế?”
Mục Đình Sâm không ngờ anh lại hỏi điều này, thành thật trả lời: “Để ở nhà, néu Tiểu Đoàn Tử đồng ý đi đi sang bên Thiếu Khanh thì cho nó đi.”
Diệp