Nghiêm túc mà nói, tuổi này của má Lưu có khả năng sẽ không đợi được bọn họ về nước, liền sẽ dành nốt phần đời còn lại của mình ở quê hương đất nước, những phương diện này đương nhiên phải xem xét, cho nên Lâm quản gia cũng cùng nhau ở lại chăm lo Mục trạch.
Lúc mới đầu anh nghĩ Tiểu Đoàn Tử ở bên nhà Kính Thiếu Khanh sẽ quấy khóc, vì vậy những ngày đầu mới đến Mỹ, mỗi ngày anh đều gọi video xem Tiểu Đoàn Tử, sau đó mới phát hiện đứa nhỏ này quá vô tâm, chưa từng nói gì về anh và Ôn Ngôn, càng đứng nhớ tới bố mẹ.
Thời gian trôi nhanh, và có lẽ Mục Đình Sâm không bao giờ ngờ rằng mình sẽ dành cả 19 năm ở Mỹ.
Mười chín năm sau.
Biệt thự Bạch Thuỷ Loan.
Trần Mộng Dao hơi lo lắng liên tục nhìn đồng hồ trên tường, thỉnh thoảng thúc giục mọi người trong bếp phải di chuyển nhanh hơn.
Kính Thiếu Khanh bị cô thúc giục đến mức từ trong bếp thò đầu ra: “Mọi người vẫn chưa đến mà.
Thúc giục, thúc giục, thúc giục, nấu ăn không cần thời gian sao? Anh đã rất lâu không địch thân xuống bếp rồi, đợi tí nữa nấu ăn không ngon, em lại cần nhằn.”
Trần Mộng Dao khẽ hừ một tiếng:”Em đây không phải là đang rất lo lắng sao? Anh nói xem trời đã tối rồi, tại sao Tiểu Đoàn Tử vẫn chưa đến? Nó đã nói hôm nay sẽ trở về, còn nói muốn ăn tối nữa.”
Kính Thiếu Khanh bát lực nói: “Nó cũng không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa rồi, đã là một thanh niên trưởng thành rồi.
Con trai ruột của em vẫn chưa về nước cũng không thấy em lo lắng như này.
Anh trong đây sắp nấu xong rồi, em đi gọi Nhiễm Nhiễm xuống đi, không biết cả ngày ở trong phòng làm cái gì?”
Vừa nhắc đến con gái, Trần Mộng Dao liền tức giận, phi lên lầu gõ cửa: “Kính Tiêu Nhiễm, hôm nay anh cả của con trở về, con không biết sao? Con vẫn ở trong phòng làm gì? Khẩn trương đi xem trong phòng anh thiếu hay không thiếu cái gì, thu dọn lại một chút, mẹ sẽ không đánh con trong ba ngày?”
Trong phòng truyền ra âm thanh có chút kích động của con gái: “Con ra ngay! Con biết rồi, mẹ đi trước đi, con lập tức đi ngay!”
Đúng rồi, lúc trước bác