Ôn Ngôn không biết trong lòng Mục Đình Sâm nghĩ thế nào, cũng không ngờ khi gặp lại, anh còn không hề nhắc tới đứa con, nghĩ đến tính tình lạnh nhạt của anh, đúng rồi, làm sao một người đàn ông như vậy có thể quan tâm đến mối quan hệ huyết thống đó chứ? Anh nói anh yêu cô, đó là ảo tưởng đúng không?
Hoặc có lẽ… là thật sự yêu.
Bước ra khỏi Mục trạch, Trần Mộng Dao nhìn thấy chiếc Audi liền tức giận: “Nếu có vốn để nói không cần, mình thật sự không muốn lái chiếc xe này đâu. Ai bảo Mục Đình Sâm anh ta giàu có chứ? Lúc này chúng ta lại phải cúi đầu trước “thế lực xấu xa”. Mặt khác, nếu như cậu lại ở nhà của mình, mẹ mình có thể sẽ làm ra chuyện gì động trời nữa, đến lúc đó chúng ta cũng không kịp thu dọn đống hỗn độn kia, hai ngày này mình giúp cậu tìm một căn nhà, cậu nên dọn ra ngoài đi, mình sẽ đến với cậu thường xuyên, hàng ngày sẽ đưa đón cậu đi làm. mình không phải đuổi cậu đi đâu, mình phải nói rõ điểm này, cậu biết chắc
mình đang nghĩ cho cậu mà đúng không?”
Lần này Ôn Ngôn không từ chối, dọn ra ngoài cũng
tốt, có Giang Linh ở đó, Trần Mộng Dao đã đủ nhức đầu, lại cộng thêm cô nữa, cô sợ Trần Mộng Dao
không chịu nồi.
Cho dù Lâm Táp không hiệu rõ tin tức, anh cũng biêt lúc này cô đang mang thai, nhìn thấy cô như vậy, anh không khỏi hoảng sợ: “Tôi nói này… cô có muốn tính đến chuyện chuyển về Mục trạch dưỡng thai không? Cô hành hạ bản thân như thế tôi thật sự rất sợ. Gần
đây thế nào rồi? Da tệ thật, cứ như không ngủ vậy.”
Ôn Ngôn có chút xấu hổ: “Tôi mới chuyển đến nơi ở khác, chưa quen thôi. Tôi bị quen giường. Hai ngày nữa tôi sẽ quen mà. Không sao đâu. Tôi biết rõ cơ thể
của mình lắm, cho nên anh có thể yên tâm.”
Lâm Táp nghe vậy thì cau mày: “Cô còn dám dọn ra ngoài sống một mình sao? Ở với Trần Mộng Dao thấy không tốt à? Một thời gian nữa bụng to lên, tự làm việc gì cũng bắt tiện, lỡ va chạm mạnh thì toi mắt. Cô
thật là to gan!”
Ôn Ngôn buồn bực không thể giải thích được, vốn dĩ cô không cảm thấy mình đáng thương, cũng không coi hoàn cảnh hiện tại là thử thách, nhưng có nhiều người
khác quan tâm đến cô như vậy, cô không khỏi tự hỏi
mình có thực sự đáng thương như vậy hay không. Cô
giả vờ thờ ơ: “Được rồi, tôi không lo lắng thì anh lo lắng làm gì chứ? Chỉ cần bản thân tôi không xảy ra chuyện ở công ty, vậy cũng không liên quan gì tới
anh.”
Lâm Táp không nói nên lời, kiềm chế một lúc mới nói: “Từ hôm nay cô không phải làm thêm giờ nữa, sáng đến công