cô do dự gửi một tin nhắn cho Mục Đình Sâm:
Bây giò anh có đang bận không? Tôi nghe nói công ty nước ngoài của anh xảy ra chuyện.
Lý do cô chọn gửi tin nhắn lúc nửa đêm là vì thời gian ở nước ngoài chênh lệch, giữa người với người là quan hệ tương trợ lẫn nhau, nếu cô không hỏi gì cả thì điều đó dường như là không thẻ.
Sau khoảng năm phút, thông báo hiện lên: Cô không cần lo lắng chuyện của tôi, lo cho bản thân là được rồi.
Cô nhìn chằm chằm dòng chữ trên màn hình điện thoại, đọc đi đọc lại máy lần, càng nhìn càng chán nản, cô ân cần hỏi thăm, anh còn tỏ còn thái độ này, nếu biết thì đã không hỏi rồi! Ngày hôm sau, tin tức về các chỉ nhánh ở nước ngoài của Mục Đình Sâm tiếp tục sôi sục, có một đoạn video quay cảnh anh được phỏng vấn, chính thức tuyên bố đóng cửa chỉ nhánh, không chỉ các chỉ nhánh nước ngoài bị ảnh hưởng, mà ngay cả các công ty trong nước cũng bị tai bay vạ gió, nguyên nhân cụ thẻ là tất cả các ngành công nghiệp dưới quyền của Mục gia đều gặp phải nhiều vấn đề khiến danh tiếng của anh bị tổn hại. Chẳng hạn, có người đi mua trúng hàng giả ở tiệm kim hoàn dưới danh Mục gia, còn trốn thuế, nay đã ầm ï trong và ngoài nước.
Khi Ôn Ngôn nghe được tin này, trong lòng vô cùng lo lắng, Mục Đình Sâm là người, không phải thần, sẽ luôn có những việc mà anh không thể xử lý được, chuyện đột nhiên phát triển đến mức này, kết cục sẽ như thế nào đây? Vừa đến công ty, Ôn Ngôn đã bị đồng nghiệp vây quanh, mọi người đều hỏi cô: “Nhà cô xảy ra chuyện gì vậy? Tôi nghe nói có người mua trúng hàng giả, tại sao lại lừa đảo vậy? Tình hình tài chính trong công ty xuất hiện vấn đề sao? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Có tiền như vậy còn trốn thuế lậu thuế… là giả à?” Ôn Ngôn cảm thấy những lời này thật cay nghiệt, cô sẽ không bao giờ cho phép người khác vu khống Mục Đình Sâm: “Các cô cũng đã nói rồi, chỉ nghe nói mà thôi, Mục gia làm ăn lớn, danh tiếng xuất chúng mọi mặt, tại sao lại làm ra chuyện bắt lợi như vậy? Thiếu tiền lại càng không thể. Nếu Mục Đình Sâm thực sự đầu cơ trục lợi, sử dụng danh tiếng và những năm tháng căn cơ của mình làm vỏ bọc đề làm hàng giả và bán chúng với giá cao ngất trời, thì anh ta đang đi tìm ngõ cụt. Tôi nghĩ anh ta không thể làm một lộ liễu như vậy! Nếu các cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra, theo dõi bản tin tức là được, hỏi tôi cũng vô ích.” Lâm Táp đứng ở cửa văn phòng cao giọng hô: Các người không có việc gì làm sao? Cầm tiền lương của bản thân đi quan tâm giá trị của người 10 tỷ, có phải là có chút quá nhàm chán rồi không? Ôn Ngôn, đến phòng làm việc của tôi, tôi có chuyện muốn nói với có.
Ôn Ngôn đứng dậy đi theo Lâm Táp vào phòng làm việc, Lâm Táp sợ tâm trạng của cô bị ảnh hưởng nên giả vờ thoải mái cười nói: “Không sao