Sau khi nhận được câu trả lời của anh, Ôn Ngôn mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm, cô chợt nhận ra là tuy anh luôn khiến cô bất an nhưng anh sẽ luôn cho cô cảm giác an toàn.
Một lúc sau, xe của Mục Đình Sâm chạy vào Mục trạch.
Hoắc Khải nói tiếp: “Nếu muốn bùng bổ doanh số, trừ phi là tổ chức hoạt động. Có một hoạt động khá là hợp với các cậu đấy, đó là giảm giá 90%”.
“90%? Cái này không được, tuyệt đối không được!”, Ninh Ngọc Lâm lắc đầu nguầy nguậy, nói: “Tuy rằng lợi nhuận sản phẩm của bọn em là bán trực tiếp từ nhà máy, nhưng trừ đi phí nhân công, chi phí vận chuyển các thứ, cuối cùng cũng chỉ còn tầm 40% lợi nhuận, giảm giá 90% thì chẳng lỗ đến cái quần cũng không có mà mặc à!”
“Cũng có bảo cậu giảm một phát 90% đâu. Các cậu đặt ra một khoảng thời gian, ngày đầu tiên giảm 10%, ngày thứ hai giảm 20%, ngày thứ ba thứ tư giảm 30%, ngày thứ năm thứ sáu giảm 40%, ngày thứ bảy thứ tám giảm 50%, ngày thứ chín thứ mười giảm 60%, ngày thứ 11 thứ 12 giảm 70%, ngày thứ 13 thứ 14 giảm 80%, hai ngày cuối cùng giảm 90%. Nghe thì có vẻ ngày cuối cùng có lợi nhất, nhưng nếu như các cậu giới hạn số lượng bình nước nóng thì bình thường lúc giảm 40%, 50%, cùng với lượng bình nước nóng giảm dần trong kho, những khách hàng đó sợ không giành được, nên sẽ lập tức đặt hàng thôi, có khi lúc giảm 50% đã bán hết hàng rồi. Cho nên, cho đến lần hoạt động thứ hai thì tăng số lượng, tạo cho khách hàng cảm giác các cậu quả thật đang mang lại lợi ích cho họ”.
Đầu của Triển Trì quấn băng gạc, trong chiếc áo bênh nhân nhìn dáng vẻ anh ta yếu ớt, ánh mắt anh ta từ đầu tới cuối chưa bao giờ rời khỏi bóng dáng bận rộn đang lau người: “Dao Dao, anh xin lỗi, đột nhiên anh cảm thấy quá khứ anh thật khốn nạn.” Trần Mộng Dao không ngờ anh lại nói vài câu gật mình như vậy, cô bị lời của anh ta khiến toàn thân run lên, còn có chút buồn nôn, dù sao thần kinh cô cũng không theo lẽ thường: “Được rồi, đừng nói nữa, anh đã biến thành bộ dạng như thế nào rồi? Bác sĩ nói anh chỉ bị chấn thương ngoài da, cộng với chấn động nhẹ, cũng không nghiêm trọng lắm, chút nữa tôi phải đi tìm Tiểu Ngôn, hai người đều không làm người khác bớt lo, mệt chết tôi rồi.” Triển Trì ngậm miệng, nhắm mắt và không nói gì. Trần Mộng Dao thấy phản ứng của anh ta, đưa cốc nước lên miệng: “Làm sao vậy? Nói vài câu còn không được sao?” Anh ta hơi quay mặt sang một bên: “Em đi tìm Ôn Ngôn đi, một mình anh cũng không sao.” Là người thì đều có thể nhìn ra anh ta đang nói dôi, anh ta không muốn cô rời đi chút nào, anh ta là vì cô rời đi nên mới không vui.
Trần Mộng Dao chậc chậc nói: “Anh làm sao vậy? Ngày mai tôi còn phải đi làm. Không lẽ anh muốn tôi trông chừng anh trong bệnh viên sao? Nếu mẹ tôi biết tôi không về nhà bởi vì chăm anh trong bệnh viện, mẹ tôi sẽ lột da của tôi, hơn nữa huống chi hai chúng ta còn chưa làm lành…” Đôi mắt của Triển Trì tối đi vài phần: “Anh biết mẹ em có có ý kiến với anh… Anh có thể hiểu được, không sao cả. Anh phải nằm viện quan sát vài ngày, không thể mỗi ngày đưa đón em đi làm được, em phải cận thận một chút, anh ở đây không cần chăm sóc đâu.” Trong nhất thời cô có