Ở bàn ăn, cô dùng đũa xới cơm trong bát một cách khó chịu, thỉnh thoảng nhìn Mục Đình Sâm đang tập trung ăn cơm, nhịn một lúc lâu mới nói: “Hay là… bây giờ tôi đến bệnh viện tìm Dao Dao? Thời gian càng lâu, tôi sẽ càng sợ hãi.” Hành động gắp rau của Mục Đình Sâm cứng ngắc: “Nhất định phải đi?” Cô biết, có lẽ anh không muốn gặp Triển Trì nhiều, dù sao thì sau tất cả mọi việc thì họ cũng là anh em, nhìn thấy Triển Trì sẽ gợi cho anh liên tưởng đến một số điều khó chịu? “Tôi đi rồi tôi sẽ quay lại, không cần biết Triển Trì xảy ra tai nạn là thật hay giả, anh ta cũng không thẻ làm gì tôi trong bệnh viện, đúng không? Yên tâm đi, thực sự không thẻ thì để Trần Nặc cùng đi với tôi, hoặc tôi có thể mang theo hai vệ sĩ.” Thỏa hiệp mà cô ấy làm lớn nhất, cũng bày tỏ quyết tâm nhất định phải đến bệnh viện. Xin ủng hộ team truyen one bằng cách truy cập trực tiếp vào truyen.one
“Tôi cùng em đi, ăn cơm ngon miệng.” Mặt anh lạnh lùng nói, sau đó gắp một miếng thịt bò vào bát của cô.
Hành động của anh khiến cô cảm thấy xấu hồ, khi xảy thai ở trong bệnh viên, cô nói cô không muốn thấy ăn, lúc đó trong đầu anh ta nghĩ gì? Có phải có chút khó chịu? Việc sẩy thai nói cho cùng là lỗi của Khương Nghiên Nghiên, anh với Khương Nghiên Nghiên không rõ ràng, nhưng vậy chưa chắc cũng là kết quả anh muốn.
Cô cúi thấp đầu, không để cho anh nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của cô, giữa những người thân với nhau, cô không thể nói rõ ràng chuyện này, tức giận nữa thì cô vẫn phải sống tiếp, cho dù thật sự ly hôn, cô rời khỏi Mục trạch, cô không thể đảm bảo rằng cô sẽ không bao giờ nghĩ đến anh nữa, người trong cuộc đời kéo dài hai mươi năm của cô, khắc cốt ghi tâm, sâu đậm bén rễ như vậy.
Sau khi ăn xong, Mục Đình Sâm lái ô tô, cả hai đến bệnh viện nơi Triển Trì nằm.
Vì sợ Triển Trì biết trước bọn họ sẽ đến và có biện pháp xử lý, Ôn Ngôn không gọi trước cho Trần Mộng Dao mà trực tiếp hỏi y tá xem Triển Trì đang ở phòng nào.
Khi vừa đến phòng, phát hiện không có ai cả, chăn bông trên giường đã được gấp gọn gàng, không có đồ dùng sinh hoạt nào khác. Truyện được cập nhật mỗi ngày, Bạn đang đọc tại truyen.one
Cảnh tượng trước mắt khiến cả hai đồng thời giật mình, Mục Đình Sâm phản ứng đầu tiên hỏi y tá Triển Trì đã xuất viện chưa, y tá kiểm tra và nói: “ Vẫn chưa, có lẽ anh ta đã ra ngoài rồi.” Ôn Ngôn lấy điện thoại di động ra gọi choTrần Mộng Dao, nhưng cậu ấy đã tắt máy.
Mục Đình Sâm do dự một lúc, rồi anh bám số điện thoại của Triển Trì, anh không nghĩ rằng mình sẽ gọi vào ngày nào đó nên anh không lưu số anh ta, chỉ có thể tìm thấy nó trong nhật ký cuộc gọi. Kết quả cũng như vậy, tắt máy.
“Tôi đã đánh giá thấp cậu ta. E rằng cậu ta đã phái người theo dõi ở gần bệnh viện, biết chúng