Cắm đầu dọn dẹp sạch sẽ xong, Trần Mộng Dao
mệt mỏi nằm trên giường không muốn nhúc nhích
chút nào, một lát sau, cô vẫn gọi cho Giang Linh,
điện thoại vừa thông cô liền nghe thấy âm thanh
huyên náo ở đầu dây bên kia: “Ba con! Đợi xíu!
Tôi hồ rồi!”
Không cần nghĩ cũng biết Giang Linh lại chơi mạt
chược, cô khó chịu: “Mẹ đừng chơi mạt chược
nữa được không? Đã máy giờ rồi mà mẹ không về
nhà?”
Giang Linh còn tức giận hơn cả cô: “Không phải
con không để ý đến mẹ sao? Con không quan tâm
thì mẹ tự quan tâm mình thôi, ra ngoài ăn một bữa
cơm, rồi thuận tiện chơi mạt chượt. Tối nay mẹ
không về đâu, sẽ đánh cả đêm, con thích làm gì
thích làm đi, khỏi phải để ý đến mẹ!”
Bà ngắt máy, Trần Mộng Dao muốn hét to lên để
trút giận, nếu không phải cô sợ bị báo cáo làm
phiền người dân thì cô có thể hét tận mười phút
rồi! Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cô cũng
sẽ phát điên!
Ba ngày sau, Ôn Ngôn xuất viện trở về Mục gia.
Theo lời Lâm quản gia, Mục Đình Sâm đã ba ngày
không về nhà. Ôn Ngôn muốn biết tình hình vụ tai nạn xe kia, liền
hỏi: “Chuyện tai nạn xe, anh ấy xử lý thế nào rồi?”
Lâm quản gia thành thật trả lời: “Người tông là tài
xế Khương gia, là vô ý đụng phải, nên hòa giải bồi
thường. Tôi nghe nói lúc đó người đứng ra giải
quyết là Khương phu nhân.”
Ôn Ngôn ngắn người, gần như cắn gãy răng: “Chú
nói gì cơ? Chú chắc chắn… là Trần Hàm ra mặt
cho Khương gia sao? Mục Đình Sâm ra mặt cho
con từ đầu đến cuối, lẽ nào anh ấy không điều tra
cần thận sao?” Nếu cứ tiếp tục như vậy,
sớm muộn gì cô cũng sẽ phát điên!
Ba ngày sau, Ôn Ngôn xuất viện trở về Mục gia.
Theo lời Lâm quản gia, Mục Đình Sâm đã ba ngày
không về nhà.
Ôn Ngôn muốn biết tình hình vụ tai nạn xe kia, liền
hỏi: “Chuyện tai nạn xe, anh ấy xử lý thế nào rồi?”
Lâm quản gia thành thật trả lời: “Người tông là tài
xế Khương gia, là vô ý đụng phải, nên hòa giải bồi
thường. Tôi nghe nói lúc đó người đứng ra giải
quyết là Khương phu nhân.”
Ôn Ngôn ngắn người, gần như cắn gãy răng: “Chú
nói gì cơ? Chú chắc chắn… là Trần Hàm ra mặt
cho Khương gia sao? Mục Đình Sâm ra mặt cho
con từ đầu đến cuối, lẽ nào anh ấy không điều tra
cần thận sao?”
Hay là nói… Trong lòng bọn họ đều biết rõ, lại
không có khai Khương Nghiên Nghiên ra…
Lâm quản gia thở dài: “Là thật, chuyện cụ thể thề
nào thì cô phải hỏi thiều gia.”
Đúng vậy, cô nên hỏi Mục Đình Sâm! Mặc cho cơ
thể còn yếu, Ôn Ngôn trực tiếp xông ra ngoài.
Má Lưu vội vàng đuổi theo: “Ngôn Ngôn, con làm
gì vậy? Chờ thiếu gia trở về không được sao? Bác
Sĩ nói con cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi máy
ngày đấy?” Thấy vậy, Lâm quản gia vội
vàng lái ô tô từ trong gara đuổi theo: “Tiểu thư, nếu cô
muốn tìm thiếu gia thì tôi đưa cô đi, bây giờ cô phải chú
ý thân thể.”
Ôn Ngôn không từ chối, mở cửa xe ngồi vào.
Má Lưu thở phào nhẹ nhõm: “lão Lâm, tôi không
theo được, ông chăm sóc con bé chút nhé!”
Quản gia đáp lời rồi lái xe đến tập đoàn Mục thị.
Nửa giờ sau, xe dừng ở dưới tập đoàn Mục thị, Ôn
Ngôn xuống xe trực tiếp lao vào cổng, cô lễ tân
ngăn cô lại: “Cô làm gì?”
Lâm quản gia sầm mặt tiến lên nói: “Đây là phu
nhân của Mục tổng các cô!”
Sắc mặt cô lễ tân thay đổi, vội vàng cúi đầu: “Rất
xin lỗi, rất xin lỗi, lúc nãy tôi không nhận ra… Mục
tổng ở phía trên, cần tôi đưa cô lên…”
Cô chưa kịp nói hết lời thì người đã vọt vào thang
máy.
Thấy dáng vẻ của cô không đúng lắm, nhân viên lễ
tân vội vàng nhắc điện thoại gọi cho thư ký của
Mục Đình Sâm: “Ngải Lệ, phu nhân của Mục tổng
đến rồi, cô ấy đang tìm Mục tổng, trông dáng vẻ
như đang rất tức đó… Còn có người đi cùng, tôi
chưa từng gặp, nhìn qua như quản gia…”
ị –
Thư ký đáp lời, sau khi cúp điện thoại, cô ấy đứng
dậy gõ cửa phòng làm việc của Mục Đình Sâm:
“Mục tổng, phu nhân đến.”
Phòng làm việc truyền ra giọng nói hờ hững của
Mục Đình Sâm: “Ừ.”
Không bao lâu, thang máy đã lên đến tầng bốn
mươi sáu, thư ký Ngải Lệ đợi ở ngoài cửa thang
máy, vừa nhìn thấy Ôn Ngôn thì trên mặt nở nụ
cười chuyên nghiệp: “Mục phu nhân, Mục tổng
đang ở văn phòng.”
Ôn Ngôn liếc đôi dép lê lông mềm không hợp với
bộ đồ công sở của Ngải Lệ, chợt nhớ ra lúc làm
việc Mục Đình Sâm ghét nhất bị làm ồn, tầng này
nhất định phải yên tĩnh tuyệt đối, lần trước cô đến
còn phải đi chân trần.
Nhưng lần này cô không cởi giày, trực tiếp đẩy
cửa phòng làm việc ra đi vào: “Mục Đình Sâm, anh
điều tra xong chuyện tai nạn xe rồi sao? Vì sao
anh không hỏi ý tôi liền quyết định giải quyết
riêng?”
Mục Đình Sâm không rời mắt khỏi tài liệu: “Loại
chuyện này không cần cô quyết định, chuyện đứa
trẻ, cô cũng chưa từng cho tôi quyền quyết định
mà nhỉ? Ò… quyền cảm kích cũng chưa từng cho
tôi.
Cô nắm chặt hai tay thành nắm đấm: “Được rồi,
trước hết gạt những chuyện