Ôn Ngôn vừa mới nhận được không ít kích thích,
cảm xúc cô dao động quá nhiều, bây giờ cô cảm
giác cơ thể như bị khoét rỗng, yếu ớt dựa vào
trong xe nói: “Trở về đi.”
Nghĩ đến cuộc gọi của Trần Hàm mà cô đã cúp
máy trước đó, cô lấy điện thoại ra gọi lại, cuộc gọi
rất nhanh đã thông, cô hỏi thẳng: “Bà biết người
tông tôi là Khương Nghiên Nghiên đúng không?”
Đầu dây bên kia, giọng Trần Hàm có chút nghẹn
ngào: “Ngôn Ngôn… mẹ xin lỗi… mẹ không còn
cách nào khác, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt,
mẹ cũng có phần khó khăn của mình… Mẹ xin lỗi…
Ôn Ngôn cười khẩy nói: “Đúng vậy, bà thì khó xử
còn tôi đáng đời, đáng đời sẩy thai, đáng đời suýt
chút nữa bị tông chết. Lúc trước không phải bà nói
tôi do bà sinh ra sao? Tôi chỉ nợ bà một cái mạng
mà thôi, bây giờ… dùng mạng của con tôi để trả,
tôi không nợ bà nữa.”
Nói xong cô trực tiếp cúp điện thoại, kéo số bà vào
danh sách đen, hành động dứt khoát.
Làm xong tất cả, cô thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.
Đúng như dự liệu, buổi tối Mục Đình Sâm không
trở về Mục trạch, ngày hôm sau Ôn Ngôn trở lại
công ty làm việc như thường lệ, trên trán cô vẫn
còn băng gạc, mặc dù còn rất yêu nhưng cô không
muốn nằm ở Mục trạch, chỉ khi ở công ty, cô mới
cảm giác được mình vẫn còn sống như lúc trước.
Lâm Táp biết cô bị tai nạn xe, thấy cô đi làm trở
lại, anh có chút lo lắng: “Cô… Cô có muốn về nghỉ
ngơi thêm máy ngày không? Nghỉ một tháng cũng
được, tôi trả lương cho cô.”
Ôn Ngôn cười nhẹ: “Lâm tổng, tôi không sao đâu,
anh làm việc của mình đi.”
Lâm Táp nhíu mày, anh cảm thấy cô có chút khác
thường so với mọi khi, nhưng anh không rõ có gì
khác biệt. Khi anh đang phân vân không biết có nên tiếp tục
thuyết phục cô không thì vang lên tiếng nững nịu
kéo dài: “Anh Lâm Táp!”
Cả người anh ta run lên, nổi hết cả da gà, vừa
nghe giọng điệu này anh liền biết người đến là
Khương Nghiên Nghiên!
Ôn Ngôn cúi đầu tiếp tục làm việc, nhưng trong
lòng cô đang cực lực đè nén lửa giận.
“Sao cô lại ở đây? Tôi đang ở chỗ làm, cô đừng có
lộn xộn, nên làm gì thì làm đi rồi đi chỗ khác.” Lâm
Táp luôn không thích giao tiếp với Khương Nghiên
Nghiên, bình thường anh ta chỉ nễ mặt Mục Đình
Sâm mới nói vài câu với cô ta.
“Ôi anh Lâm Táp, người ta vừa đưa điểm tâm tự
làm cho anh Đình Sâm, nhân tiện người ta thuận
đường đưa một ít cho anh và chị gái thôi mà, sao
anh lại bày ra dáng vẻ chán ghét em như vậy?”
Khương Nghiên Nghiên nói rồi tiền lên đặt hai hộp
điểm tâm lên bàn Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn cảm thấy buồn nôn, trực tiếp ném điểm
tâm xuống đất.
Không khí đột nhiên trở nên yên tĩnh rất nhiều,
Khương Nghiên Nghiên ra vẻ uất ức, cao giọng
nói: “Chị, chị làm sao vậy? Người ta tốt bụng làm
điểm tâm cho chị ăn, sao chị lại làm thế này? Chị
còn tức giận trách tài xế nhà em không cẩn thận
tông chị, hại chị sẩy thai sao? Không phải đã bàn
bạc xong xuôi là bồi thường rồi sao? Tài xế nhà
em cũng không phải cố ý… nói cho cùng anh ta
cũng là tài xế thôi mà, em đã sa thải anh ta rồi, chị
làm thế là muốn trút giận lên em sao?”
“Đúng rồi đúng rồi, em nghe nói xe tông phải xe
của Thẩm Giới – Tam thiếu của Thẩm gia. Sao lúc
đó chị lại ở trong xe của Thẩm Giới? Hơn nữa khi
đó còn đang giò làm việc, chị đi gặp Thẩm Giới có
chuyện gì quan trọng sao? Nói cũng là do chị xui
thôi, nếu như cứ đực người ở công ty làm việc thì
chuyện cũng không đến nước này…” Khương Nghiên Nghiên vừa dứt
lời, xung quanh yên lặng như tờ.
Ôn Ngôn vừa tức giận vừa buồn cười: “Cô là đang
nói tôi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cộng
thêm mang danh phận Mục phu nhân mà còn
không minh bạch với Tam thiếu Thẩm gia – Thẩm
Giới đúng chứ?”
Khương Nghiên Nghiên bĩu môi: “Đây là lời chị nói,
không phải em đâu nha… Dù sao ba năm trước chị
với tên Thẩm Giới kia có chuyện lùm xùm, nổi đình
nổi đám đấy… Bây giờ chị kết hôn với anh Đình
Sâm rồi, không phải nên tránh hiềm nghi sao?
Đứa bé chị sẩy thai kia… đến cùng có phải của
anh Đình Sâm không? Chị nói thật với em đi, được
không?”
Lúc Khương Nghiên Nghiên nói chuyện còn không
ngừng chớp đôi mắt to vô hại, như thể lời nói của
cô ta chỉ là vô tư mà thốt lên.
Phản ứng của Ôn Ngôn lại bình tĩnh lạ kỳ: “Không
phải, cô hài lòng rồi chứ? Bây giờ lấy đồ đạc cút
xéo đi được chưa?”
Trong nhất thời mọi người