Trở lại Mục trạch, sắc trời đã dần tối.
Ôn Ngôn biết hôm nay Mục Đình Sâm trở về, đã sớm bảo má Lưu sớm chuẩn bị bữa tối phong phú.
Lúc ăn cơm, Mục Đình Sâm đột nhiên hỏi: “Lúc bán lão trạch Ôn gia đi, em nỡ sao?”
Ôn Ngôn thuận miệng đáp: “Không có cách nào khác mà, lúc ấy quá thiếu tiền, huống chỉ tu sửa lão trạch cũng dùng không ít tiền của anh, bán rồi thì thôi vậy, dù sao giữ lại cũng không có người ở, còn phải mắt tiền thuê người trông coi.”
Mục Đình Sâm biết trong lòng cô không nghĩ như vậy, khẳng định vẫn là muốn giữ lại lão trạch, nhưng lão trạch đã bán đi, muốn thu mua lại cũng không dễ.
Giống như nhìn ra suy nghĩ của anh, Ôn Ngôn nghiêm túc nói: “Không cần lấy lại lão trạch về, không đáng, cứ như vậy đi, tất cả người nhà họ Ôn đều phân tán rồi, chết, cũng chết rồi, giữ lại lão trạch làm gì? Trước kia là muốn giữ lại tưởng niệm, bây giờ có chỗ cần dùng nó, cũng tốt, người mua lão trạch cũng là người hoài cổ, sẽ đối xử với nó thật tốt, thật sự không sao đâu.”
Mục Đình Sâm không nói gì, cười cười, gắp đồ ăn bỏ vào trong chén của cô.
Tiểu Đoàn Tử thấy thế cũng bưng chén của mình lên hướng về phía Mục Đình Sâm, đứa nhóc ghen rồi, cũng muốn Mục Đình Sâm gắp thức ăn cho.
Mục Đình Sâm cưng chiều cũng gắp thức ăn cho Tiểu Đoàn Tử: “Như vậy được chưa?”
Tiểu Đoàn Tử hài lòng ngoan ngoãn ăn cơm, rõ ràng chỉ mới vừa hai tuổi, đã có thể tự mình ăn cơm rất tốt rồi, vô cùng thành thạo, cũng không làm rơi thức ăn ra ngoài.
Sau cơn mưa trời lại sáng, chuyện tốt lần lượt mà tới, mẹ của Trần Mộng Dao Giang Linh lại sắp kết hôn rồi, không sai, là kết hôn cùng Hứa Vinh Hoài, hai người ở chung rất hợp, cũng dự định lĩnh chứng rồi.
Hứa Vinh Hoài là người dùng từ ngữ không linh hoạt lắm, nhưng là thực chất bên trong cũng rất lãng mạn, sẽ không bạc đãi Giang Linh, chuyện cần làm thì vẫn nên làm, cho nên quyết định cử hành hôn lễ.
Trần Mộng Dao rất hứng thú đối với chuyện này, còn giúp lấy phát thiệp mời, dù sao cũng là chuyện vui nhà mình.
Ngày tổ chức hôn lễ, Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm cùng đến.
Giang Linh mặc một bộ sườn xám đỏ tươi, người gặp việc vui tinh thần thoải mái, nhìn qua giống như là lên trẻ mười tuôi.
Ánh mắt Hứa Vinh Hoài nhìn Giang Linh cũng tràn đầy vui vẻ, có lẽ là sẽ trân quý người trước mắt.
Con trai Hứa Vinh Hoài cũng trở về từ nước ngoài, người một nhà đoàn tụ náo nhiệt khác thường.
Tối muộn, trên đường về nhà, Mục Đình Sâm đột nhiên hỏi Ôn Ngôn: “Hình như chúng ra chưa tổ chức hôn lễ, muốn bổ sung chút hay không? Đây cũng không phải lần đầu nghĩ đến chuyện này.
Phản ứng đầu tiên của Ôn Ngôn là cự tuyệt: “Làm máy chuyện đó làm gì? Con cũng đã hai tuổi rồi, em cảm thấy không cần.
Nếu anh có tâm đã sớm bỗ sung rồi, bây giờ là thật sự không cần thiết, quá xấu hỗ rồi.
Chỉ cần anh ở bên cạnh em, chút công phu mặt mũi kia hoàn toàn không cần.
Cả thế giới đều biết em là người phụ nữ của Mục Đình Sâm anh, tổ chức hôn lễ hay không không quan trọng.”
Mục Đình Sâm bĩu môi nói: “Nhưng anh vẫn anh vẫn muốn chính thức “Chiếu cáo thiên hạ”.”
Ôn Ngôn sợ anh thật sự làm như thế: “Không cần, em rất nghiêm túc phản đối, thật sự không muốn.
Kết hôn ngầm nhiều như thế, cái gì cũng không có, đến lĩnh chứng kết hôn cũng không có, chúng ta cũng coi như là kết hôn ngầm, không cần phải tiếc nuối gì cả.”
Trần Nặc trên ghế lái đột nhiên yếu ớt xen vào nói: “Đúng rồi, thiếu gia, tôi muốn xin nghỉ mấy ngày gần đây…”
Mục Đình Sâm dò hỏi: “Trong nhà có chuyện gì sao?”
Trần Nặc ngượng ngùng cười cười: “Là lễ đính hôn, chính thức về nhà cầu hôn với gia trưởng nhà gái, ở quê có tập tục này, phải đính hôn trước mới được kết hôn.”
Ôn Ngôn hào hứng: “Chuyện tốt nha, cuối cùng anh cũng tu thành chính quả.
Anh với bạn gái đã ở chung lâu như vậy