Ôn Ngôn có chút xấu hỏ: “Cái kia… Anh ấy không đến, xin nghỉ phép vài ngày, hôm nay chồng tôi đều là tự lái xe ra ngoài.”
Chuyện của người khác Ôn Ngôn thật không muốn hỏi nhiều, cho cũng không hỏi, nhưng là người con gái kia cứ có lòng kể khổ: “Trong lòng anh ấy tôi không đáng cái giá kia sao? Tiền lương cao của anh ấy như vậy, nhiều năm cũng tích được không ít, tôi đòi sính lễ cao một chút thì đã sao? Sau này sinh sống cùng anh ấy, cha mẹ tôi nuôi tôi hơn hai mươi năm, lấy chút tiền thì đã thế nào?”
Ôn Ngôn xấu hỗ cười cười: “Đúng là không quá đáng, sính lễ cũng chỉ là một tập tục mà thôi, làm có lệ là được, hợp lý chút là được.
Cô gái, cô còn yêu cầu cái gì chứ?”
Người con gái kia vậy mà nghiêm túc tính toán trên đầu ngón tay: “Một căn nhà ở Đề Đô là được, hai phòng là đủ rồi, phòng cưới mà, không có nhà làm sao mà kết hôn? Xe thì trên dưới bốn mươi vạn là được rồi, sính lễ lúc đính hôn mười vạn, lúc kết hôn năm mươi vạn, hôn lễ phải tổ chức ở nhà hàng cao cấp.
Yêu cầu tôi chỉ có thể, rất quá đáng sao?”
Ôn Ngôn ăn ngay nói thật: “Đúng, rất quá đáng.”
Người con gái giật mình: “Cái gì? Rất quá đáng?! Quá đáng chỗ nào? Người theo đuổi tôi rất nhiều, điều kiện tốt hơn anh ấy cũng thôi đi, tôi không thể ủy khuất mà gả cho anh ấy được!”
Ôn Ngôn đánh giá người con gái một lát, dáng dấp đúng thật là có chút nhan sắc, cũng biết cách ăn mặc trang điểm, khóc lên càng là lê hoa đái vũ, nhưng những yêu cầu này, đối với người bình thường mà nói thật sự rất quá đáng: “Cô biết ở trong Đề Đô giá nhà bao nhiêu không? Xe thì không phải vấn đề lớn, đính hôn, kết hôn còn muốn sáu mươi vạn sính lễ, còn phải tổ chức hôn lễ ở khách sạn cao cấp, những điều kiện này, đừng nói là Trần Nặc đến Đề Đô dốc sức làm việc, đến người bản địa bình thường, cũng làm không được.
Anh ấy đúng là làm việc ở thành phố lớn, tiền lương cũng cũng không tệ, nhưng anh ấy cũng phải ăn cơm, tiền tích trữ nhiều năm như vậy còn không đủ để kết hôn.
Không, là căn bản không đủ để trả tất cả tiền mua nhà.
Cô gái, cô đồng ý cùng anh ấy mua nhà trả góp, sau khi kết hôn cùng nhau trả nợ được không?”
Người con gái không hề nghĩ ngợi, quả quyết đáp: “Không đồng ý, mua nhà là chuyện của anh ấy, là thành ý của anh ấy, đàn ông không có nhà không xứng để kết hôn.”
Nếu không phải người trước mắt là bạn gái Trần Nặc, Ôn Ngôn thật sự sẽ nhịn không được mắng chửi người.
Con gái hám tiền ở đâu cũng có, không phải ở thành phố lớn nhiều, ở quê nhà ít, đây là một chuyện xác suất.
Dạng người nhỏ nhen này, trách không được Trần Nặc lại trực tiếp quay đầu rời đi.
Những điều kiện này đổi lại là nhà gái khẳng định cũng không làm được, vậy tại sao còn dồn ép không tha người ta?
Ôn Ngôn nhẫn nại nói: ‘Nếu anh ấy không có nhiều tiền như vậy, vay tiền kết hôn, thỏa mãn tất cả yêu cầu của cô, cho cô đủ mặt mũi, số tiền kia sau khi kết hôn cô có đồng ý cùng trả nợ với anh ấy không? Cô gái, suy nghĩ kỹ một chút, cô kết hôn tìm bạn đời, không phải là bán mình đi Người con gái kiêu ngạo nói: “Khẳng định là anh ấy có đủ tiền!
Hơn nữa, nợ trước hôn nhân, dựa vào cái gì mà bắt tôi cùng trả với anh ấy? Anh ấy thật sự không ở đây sao? Cô không lừa tôi chứ?”
Ôn Ngôn bắt lực rồi, kiểu người này có nói nữa cũng không thông.
Nếu như cô còn biểu hiện là người rất dễ nói chuyện, thì cô gái kia là xem nhẹ người khác, cô ho nhẹ hai tiếng, vịn lên giá đỡ: “Cô gái, cô biết đây là đâu không? Nơi này là Mục gia, Trần Nặc chỉ là tài xế cho nhà tôi thôi, cô cứ chạy đến nhà sếp anh ấy náo loạn như thế, không sợ anh ấy mắt việc sao?”
Người con gái một chép miệng: “Tôi mặc kệ, nếu anh ấy không tới tìm tôi, tôi cứ ở đây đợi anh ấy!”
Ôn Ngôn không để ý tới người con gái kia nữa, đi đến một bên gọi điện thoại cho Trần Nặc: “Bạn gái của anh đang ở nhà tôi, trở về xử lý một chút.”
Trần Nặc nghe xong trực tiếp tức giận: “Cái gì?! Tôi tới ngay!”
Kỳ