Dường như nhận thấy tâm trạng của cô, Bánh Trôi
đưa chân ra cạ cạ vào mu bàn tay cô. Ôn Ngôn đặt
Bánh Trôi xuống, đứng dậy đi tới trước cửa sổ gọi cho
Mục Đình Sâm. Một giây trước khi cuộc gọi được kết
nối, cô nhanh chóng tắt máy.
Bây giờ gọi anh để tra hỏi cũng không có ý nghĩa gì.
Dù cho bên trong có ân oán cá nhân hay không, đều
là chuyện làm ăn, cô không có lý do chất ván.
Thay vào đó, cô gọi cho Thẩm Giới: “Thẩm thị đã bị
Mục Đình Sâm thu mua lại? Tại sao không nói với em
sớm hơn? Trước đây anh tìm em cũng là vì lý do này
đúng không? Lúc đó… anh hẳn đang rất suy sụp.”
Thẩm Giới giọng điệu hờ hững nói: “Cá lớn nuốt cá
bé, Thảm gia không bì được với Mục gia, bị thu mua
cũng không có gì kỳ lạ. Anh nên cảm ơn anh ta đã
không đuổi tận giết tuyệt, mà thay vào đó là giao cơ
nghiệp trước đây của Thẩm gia cho anh xử lý. Chỉ có
điểm bắt đồng ở đây là, bây giờ anh đang làm việc
cho anh ta. Rồi sẽ có một ngày anh sẽ lấy lại những
Chương 91: Cố Ý Tranh Cãi.
thứ thuộc về Thẩm gia. Tiểu Ngôn, không có vấn đề
gì, thật sự không có vấn đề gì.”
Ôn Ngôn cắn môi nói: “Em tin tưởng anh, không gì có
thể làm khó được anh, rồi sẽ ổn thôi.”
Trầm mặc một lát, Thẩm Giới bỗng nhiên nói: “Anh
muốn hủy hôn.”
Ôn Ngôn sửng sốt: “Hủy hôn…? Tại sao? Lúc này anh
mà từ hôn với Cố gia, không phải là họa vô đơn chí
sao?”
Thẩm Giới có suy nghĩ khác cô: “Vốn dĩ anh không hè
thích Cố Vãn Vãn. Bây giờ Thẩm gia gặp nạn, không
cần Cố gia phải gánh chung. Lúc này hủy hôn là tốt
cho tất cả mọi người. Thẩm gia không đến nỗi phải
dựa vào phụ nữ để cầm cự. Lát nữa anh có cuộc họp,
anh cúp máy nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, Ôn Ngôn hít sâu một hơi, cho
dù là ba năm trước hay bây giờ, cô đều không thể bảo
vệ bất kỳ ai khỏi bàn tay của Mục Đình Sâm, chỉ khác
trước đây là cô sẽ không thỏa hiệp nữa.
Chương 91: Cố Ý Tranh Cãi.
Buổi chiều, má Lưu vội vàng đến phòng tranh nói:
“Ngôn Ngôn, tối nay thiếu gia về ăn cơm, con để con
mèo… Bánh Trôi ở trong phòng tranh đi, đừng để nó
ra ngoài, nếu không thiếu gia sẽ tức giận.”
Ôn Ngôn đáp lại một tiếng, thêm thức ăn và nước cho
Bánh Trôi rồi đi ra ngoài.
Hôm nay Mục Đình Sâm về nhà sớm, năm rưỡi đã về
tới nơi. Những người trong bếp cũng theo giờ của anh
để chuẩn bị bữa tối, khi anh tắm xong từ trên lầu
xuống thì tất cả đồ ăn đã bày sẵn trên bàn.
Ôn Ngôn trước tiên ngồi xuống, càm đũa lên để hai lát
cá hồi vào đĩa trống bên cạnh, chuẩn bị sau bữa ăn
mang đến cho Bánh Trôi.
Nhìn thấy động tác của cô, Mục Đình Sâm không khỏi
nhíu mày: “Con mèo vẫn chưa xử lý sao?”
Ôn Ngôn liếc anh một cái: “Nếu như anh bằng lòng
giải quyết những bóng hồng phiêu diêu ở ngoài, tôi
Chương 91: Cố Ý Tranh Cãi.
cũng sẽ giải quyết Bánh Trôi, néu không thì không cần
thương lượng gì hết. Dù sao sau khi ly hôn, anh cũng
không rời đi. Nếu không để cho tôi vui vẻ, ai cũng
đừng mong dễ thở.”
Mục Đình Sâm biết rằng cô không quan tâm đến việc
bên ngoài anh có bao nhiêu phụ nữ, mà chỉ muốn
tranh cãi với anh: “Vậy thì cô hãy chăm sóc con mèo
đó thật tốt. Tốt nhất một giây cũng đừng rời mắt khỏi
nó.”
Hành động gắp rau của cô dừng lại: “Mục Đình Sâm,
anh dám thử vứt nó đi xem.”
Phòng ăn lớn như vậy, nhất thời im lặng đến mức có
thể nghe thấy tiếng kim rơi trên sàn. Anh nghỉ ngờ
mình nghe nhằm, đây là cô gái ngoan ngoãn ngậm bồ
hòn làm ngọt với anh ngày đó sao?
Kỳ lạ là, anh không cảm thấy tức giận chút nào… mà
còn cảm thấy có chút cảm giác vợ chồng.
Đợi một lát bình thường trở lại, anh liền cảm thấy cảm
giác này thật kỳ quái, lạnh lùng nói: “Vứt rồi thì cô có
Chương 91: Cố Ý Tranh Cãi.
thể làm gì?”
Ôn Ngôn nhìn anh, nghiêm túc nói: “Khương Nghiên
Nghiên trong lòng anh quan trọng như vậy. Nếu anh
bằng lòng so sánh cô ấy với mèo của tôi, tôi không
ngại việc anh đối xử với mèo của tôi như thế nào, tôi
sẽ đối xử với cô ta như thế đó.”
Anh bỗng nhiên cảm thấy cô giống như một đứa trẻ:
“Ò, tùy ý.”
Ôn Ngôn ăn không nổi nữa, mang đĩa cá hồi lên lầu.
Bánh Trôi rất thích ăn cá hồi, rất nhanh liền ăn sạch
sẽ, dụi dụi thân thể trắng nõn vào chân cô.
Tâm trạng cô liền dễ chịu hơn, ngồi xổm xuống vuốt
ve bộ lông mềm mại của Bánh Trôi: “Bánh Trôi nhỏ,
lúc trước mày rõ ràng là mèo hoang, sao bây giò lại
béo như vậy?”
Đột nhiên, bên ngoài cửa phòng vẽ có tiếng hừ lạnh
vang lên, Ôn Ngôn quay đầu