“Nó không phải “vật đó”, nó là thú cưng của tôi, gọi là
Bánh Trôi.” Ôn Ngôn chuyên tâm ăn, không thèm nhìn
anh.
“Tôi mặc kệ nó là cái gì, xử lý cho tôi! Trước sáng mai,
tôi không muốn nhìn thấy nó nữa! Nếu cô không xử lý,
tôi sẽ bảo người thay cô làm!” Giọng điệu Mục Đình
Sâm không để lại đường thương lượng
“Anh còn ghét tôi hơn cả Bánh Trôi, sao sáng mai
không xử lý tôi quách luôn đi? Còn giữ tôi chướng mắt
anh làm gì? Tôi sẽ không xử lý Bánh Trôi, anh thì
được phép ở ngoài ăn chơi? Còn nuôi cả một Khương
Nghiên Nghiên là người sống đấy kìa, tôi nuôi có một
con mèo thì làm sao?” Cô không sợ chết nói.
“Ôn Ngôn!” Mục Đình Sâm lần nữa nồi điên, đứng dậy
đập bàn.
Ôn Ngôn mắt điếc tai ngơ, chậm rãi nhai nuốt thức ăn
trong miệng, cô chậm rãi nói: “Đừng có gọi lớn tiếng
như vậy, tôi không điếc. Dù sao anh cũng không thích
Chương 90: Thu Mua Thẩm Gia.
về nhà, tòa nhà Mục gia lớn như thế, không thể tha
cho một con mèo sao?”
Bảo mẫu người làm của Mục trạch sợ hãi đến mức
không dám thở mạnh. Họ đều nghĩ rằng đêm nay sẽ
có cuộc chiến đầy mùi thuốc súng, thế nhưng cuối
cùng, Mục Đình Sâm lại là người “bại trận”, đen mặt
rời khỏi Mục trạch, đến cơm cũng chưa ăn.
Sau khi Mục Đình Sâm rời đi, má Lưu mới dám bước
tới nói với Ôn Ngôn: “Ngôn Ngôn, con làm sao gì thế?
Con làm thiếu gia nồi giận rời đi, còn nuôi mèo ở nhà,
bình thường cậu ấy đã ít khi về nhà rồi, Mục gia có
nhiều bắt động sản đến vậy, sau này nếu cậu ấy ở chỗ
khác, mỗi ngày đều lăn lộn một chỗ cùng người tình,
thì người sốt ruột không phải là con à2? Cần gì phải vì
con mèo mà gây gỗ với cậu ấy chứ? Con nhanh
chóng để con mèo đó đi đi, má giúp con tìm một gia
đình tốt nhận nuôi nó nhé?”
Ôn Ngôn kiên quyết: “Anh ta có trở về hay không cũng
không quan trọng, không thể đuổi con mèo đi được.
Lúc nãy con mèo cọ vào người anh ta, anh ta cũng
chẳng dị ứng đó thôi.”
Chương 90: Thu Mua Thẩm Gia.
Má Lưu không còn cách nào khác đành phải tạm thời
từ bỏ.
Tòa nhà tập đoàn Mục thị, văn phòng chủ tịch.
Mục Đình Sâm ngồi vào bàn làm việc, chiếc gạt tàn
bên cạnh đã gần đầy tàn thuốc.
Kính Thiếu Khanh đẩy cửa bước vào, suýt nữa bị sặc
chết tại chỗ: “Tôi đi… Cậu làm cái trò gì vậy? Buổi tối
sao không về nhà ở văn phòng làm gì? Lúc trước cai
thuốc rồi sao bây giờ lại liều mạng hút thế, có chuyện
gì à? Vị kia nhà cậu không cho cậu hút thuốc mà, đến
nhà cũng không cho về luôn?
Mục Đình Sâm dùng sức ấn đầu thuốc lá, vẻ mặt anh
u ám đáng sợ: “Ít nhắc cô ấy trước mặt tôi!”
Kính Thiếu Khanh nhướng mày nói: “Ò, cãi nhau à?
Cô ấy biết cậu có liên quan đến nhà họ Thảm sao?
Nhưng hợp đồng thu mua lại là do Thẩm gia ký, không
tính là ép buộc. Bây giờ Thẩm Giới cũng phải làm việc
Chương 90: Thu Mua Thẩm Gia.
dưới trướng cậu, trong lòng cô ấy không thoải mái ầm
T với cậu thôi, phụ nữ mà, ầm ï chút là xong. Nhưng
mà… bây giờ toàn thế giới đều biết cô ấy cắm sừng
cậu, cảm giác thế nào hả? Theo tôi thấy cậu đáng đời
lắm, biết người tông là Khương Nghiên Nghiên, vậy
mà còn bao che cho cô ta.”
Mục Đình Sâm cáu kỉnh vò đầu bứt tóc: “Cậu có thể
nói lời tốt chút được không? Chuyện tôi bảo cậu điều
tra sao rồi?”
Kính Thiếu Khanh tức giận nói: “Không sai, đứa nhỏ là
của cậu. Tuy cô ấy gặp mặt Thẩm Giới vài lần, nhưng
đều là ở nơi công cộng cả, hơn nữa thời gian gặp mặt
cũng không lâu lắm, gặp mặt riêng lại càng ít, tôi lấy
làm lạ đấy, cậu nghỉ ngờ cái quỷ gì vậy?”
Mục Đình Sâm im lặng, anh không phải không tin cô,
nhưng thái độ cô khiến anh không vui… Hơn nữa cô
còn công khai thản nhiên thừa nhận đứa nhỏ không
phải của anh, bây giờ ai ai cũng biết cả!
Anh chưa kịp nói thì Kính Thiếu Khanh đã líu rít:
“Chuyện “cắm sừng” tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu xử lý,
Chương 90: Thu Mua Thẩm Gia.
tôi không muốn mỗi lần cậu ký hợp đồng với đối tác
đều bị người ta thông cảm, Mục Đình Sâm của bọn
mình vẫn là người dựa vào thực lực kiếm ăn mà.”
Mục Đình Sâm lườm anh: “Câm miệng!”
Kính Thiếu Khanh cười đen tối: “Tôi nghĩ… cậu không
thể chọc giận cô ấy đâu, xưa kia cô ấy ở trước mặt
cậu hệt như con thỏ nhỏ, mặc cậu xoa nắn làm thịt,
không ngờ khi bùng nỗ lại đáng sợ như vậy.”
Mục Đình Sâm xua tay: “Được rồi, cậu có thể cút rồi
đấy.”
Kính Thiếu Thanh bật cười: “Ha ha… được rồi, xem ra
tối nay Đình Sâm của chúng ta phải qua đêm trong
văn phòng rồi, thật đáng thương mà, tôi không ở lại
nữa, tôi đi