Ôn Ngôn bị mắng cho vuốt mặt không kịp, không dám cãi lại, đúng thế, Trần Mộng Dao làm chuyện gì cũng không hề giấu cô, cô thì lại luôn giấu giếm Trần Mộng Dao.
Buổi chiều hết giờ làm, Ôn Ngôn và Trần Mộng Dao cùng ngồi xe của Kính Thiếu Khanh đi đến biệt thự Bạch Thủy Loan, ánh mắt của Mục Đình Sâm như là muốn giết người vậy, cô cố tình như là không nhìn thấy gì, đã ly hôn rồi, anh có thể làm gì được cô chứ?
Sau khi đến biệt thự Bạch Thủy Loan, Mục Đình Sâm cùng với Kính Thiếu Khanh xuống dưới bếp, hai người đó không biết là đang nói chuyện gì.
Trần Mộng Dao thì nhất định hỏi rõ ràng mọi chuyện với Ôn Ngôn, chuyện gì có thể nói, chuyện gì không nên nói, đều đã dò hỏi ra hết cả rồi.
Biết được ngọn ngành mọi chuyện, Trần Mộng Dao sờ cằm, lòng đầy căm phẫn nói: “Rõ ràng là Mục gia nợ cậu, cuối cùng thì lại làm ra cứ như mọi tội lỗi lều là từ cậu vậy, dựa vào cái gì chứ? Cậu đề nghị ly hôn thì không nói làm gì, Mục Đình Sâm lại còn dám chấp nhận nữa chứ, trong đầu anh ta đang nghĩ cái gì vậy chứ? Hai người bây giờ dự định thế nào vậy? Cứ như thế này mà ly hôn à? Hay là đợi đến thời cơ chín muồi lại tái hợp lại?”
Chuyện tái hôn thì tạm thời Ôn Ngôn vẫn chưa nghĩ đến: “Mình cũng không biết, tình hình hiện giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước đấy mà thôi.
Dẫu sao thì đấy cũng là mẹ đẻ của anh ấy, mình có thể làm gì chứ? Muốn mình cúi đầu trước mặt của bà ta, cung kính gọi bà ta tiếng mẹ thì cả đời này mình cũng không thể làm được, gọi bà ta một tiếng di là trong lòng mình đã rất khó chịu rồi.”
Trần Mộng Dao hừm một tiếng: “Nếu mà An Tuyết Ly ở trước mặt mình, mình có thể chửi chết bà ta, mình không quan tâm bà ta có phải là mẹ đẻ của Mục Đình Sâm hay không.
Những gì mà bà ta làm thì thật là không hiểu nổi.
Trước đây mình tháy Tiểu Ngôn cậu và Mục Đình Sâm chỉ có hai người, bên cạnh không có bề trên thì vẫn rất tốt, bây giờ đột nhiên nhảy ra một bà dì như thế này, thế là xảy ra chuyện luôn rồi đấy thôi?”
Ôn Ngôn cũng thấy nhớ những ngày tháng trước đây, nhưng mà làm sao mà có thể quay lại được nữa chứ?
Lúc ăn cơm, Trần Mộng Dao nhìn Mục Đình Sâm thế nào cũng thấy gai mắt, nhưng mà lại không thể nào trút giận lên đầu của Mục Đình Sâm được, cô tức đến nỗi chỉ ăn được mấy miếng là không thể nào ăn được nữa: “Trước đây khi chưa ly hôn anh đã khiến cho Tiểu Ngôn chịu nhiều tủi nhục như thế, bây giờ ly hôn rồi, anh mà còn để cho cô ấy chịu tủi nhục nữa thì tôi là người đầu tiên sẽ không tha cho anh.”
Ánh mắt của Mục Đình Sâm hơi lay động: “Tôi biết rồi.”
Kính Thiếu Khanh gặp thức ăn vào bát của Trần Mộng Dao: “Được rồi, em đừng có mà tức giận nữa, Đình Sâm cũng có phải là tình nguyện ly hôn đâu, em lo cho cái vị ở trong bụng em trước đi, khó khăn lắm mới ăn được với nhau bữa cơm, đừng có mà tức giận thế nữa.”
Ăn cơm xong, đi ra khỏi biệt thự, Mục Đình Sâm mở cửa xe nhìn Ôn Ngôn hỏi: “Em có muốn đi nhờ xe không hả?”
Ôn Ngôn bực mình trợn mắt nhìn anh, ngồi vào trong xe nói: “Đây có mà là hỏi thừa à? Lẽ nào em lại đi bộ về chắc?”
Mục Đình Sâm nhếch mép cười: “Lúc đến đây em chẳng phải là đã gạt anh sang một bên đáy thôi?”
Anh đúng là thù dai, Ôn Ngôn không nói gì nữa, cảm thấy hơi mệt, dựa vào ghé nhắm mát lại nghỉ ngơi.
Về đến Mục gia, vẫn chưa đợi bọn họ vào đến cửa, má Lưu đã ra đón: “An phu nhân đến rồi, còn mang theo hành lý nữa, nói là muốn chuyển đến đây ở…”
Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm đồng thời đanh mặt lại, nhà cũng đã mua cho rồi, bây giờ thì lại còn muốn chuyển đến đây ở nữa.
Nếu như An Tuyết Ly đã đến đây thì Ôn Ngôn cũng không thể nào ở tiếp nữa.
Ôn Ngôn hạ giọng nói: “Má không để cho Tiểu Đoàn Tử tiếp xúc với bà ta đấy chứ?”
Má Lưu gật đầu: “Không có, má trông chừng rồi, lúc này má để cho lão Lâm đưa Tiểu Đoàn Tử đi đến công viên gần đây chơi, vẫn còn chưa về nữa, để má gọi điện thoại cho lão Lâm, hai người tự xem tình hình thế nào đi.”
Mục Đình Sâm bước nhanh chân đi vào trong nhà, An Tuyết Ly đang ngồi ở trong phòng khách xem tivi, nhìn thấy anh về đến nhà, tươi cười chào hỏi: “Đình Sâm, sao cháu lại về muộn thế chứ? Là ăn cơm ở ngoài rồi à?”
Mục Đình Sâm cau mày lại hỏi: “Dì muốn chuyển đến đây.
ở sao?”
An Tuyết Ly liếc