Nói thì là nói vậy, nhưng mà trong lòng Mục Đình Sâm vẫn không hề muốn thế, cứ như là sẽ đánh mắt cô một cách triệt để vậy, ôm lấy cô không hề muốn buông tay.
Ôn Ngôn không thể nào làm gì được với anh cả, mặc cho anh ôm mình như thế, cho đến khi Tiểu Đoàn Tử quay về thì gõ cửa phòng tắm: “Mẹ ơi, bố ơi, hai người ở trong đầy làm gì thế? Tiểu Đoàn Tử cũng phải tắm nữa!”
Ôn Ngôn vội vàng đẩy Mục Đình Sâm ra, mở cửa để cho Tiểu Đoàn Tử đi vào: “Anh lát nữa tắm cho Tiểu Đoàn Tử đi, em sắp tắm xong rồi, người anh cũng ướt rồi, đừng để bị cảm lạnh.”
Mục Đình Sâm khom người xuống nhìn Tiểu Đoàn Tử, dịu dàng nói: “Đoàn Tử, sau này con và mẹ sống với nhau, bố sẽ thường xuyên đến thăm con, bố không phải là… không phải là không yêu con đâu…”
Tiểu Đoàn Tử nghiêng cái đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “Bà đã nói với con rồi, là bà dì ghét mẹ, con ghét bà dì.
Bó đừng có buồn, con và mẹ cũng vẫn yêu bó, rất yêu bó.”
Đối mặt với Tiểu Đoàn Tử hiểu chuyện như thế này, Ôn Ngôn cảm tháy rất là yên tâm, An Tuyết Ly không phải là muốn Tiểu Đoàn Tử gọi bà là bà nội sao? Nhưng mà Tiểu Đoàn Tử chỉ nhận má Lưu là bà thôi, nghĩ đến bộ dạng điên tiết của An Tuyết Ly là trong lòng của Ôn Ngôn lại thấy được sảng khoái phần nào.
Trong đêm tối, Mục Đình Sâm đòi Ôn Ngôn không biết bao.
nhiêu lần, cho đến khi cả hai người đã kiệt sức thì mới ngừng lại.
Đợi đến khi Mục Đình Sâm ngủ rồi thì Ôn Ngôn mới dậy dọn dẹp nốt những thứ lặt vặt, ngày mai là chuyển đi rồi, sợ là đến lúc đấy lại để quên thứ gì đó lại phải quay về lấy, cô thật sự là không muốn nhìn thấy gương mặt của An Tuyết Ly nữa.
Có những thứ ở trong phòng của Tiểu Đoàn Tử, cô vừa mới đi ra khỏi phòng ngủ thì nhìn thấy An Tuyết Ly đứng dựa vào tường ở bên ngoài, đây là đã đứng nghe “vách tường” được bao lâu rồi không hiểu? Cô cảm thấy khó chịu: “Không ngờ là bà lại còn làm được chuyện như thế này, không cảm thấy xấu hỗ sao?”
An Tuyết Ly hừ một tiếng: “Bản thân cô không thấy xấu hỗ thì tôi có gì phải xấu hỗ chứ? Xem ra cô cũng là loại không biết yêu bản thân như thế, đã ly hôn rồi mà còn làm chuyện đó, thật là không biết đến liêm sỉ là gì.
Cô tốt nhất là dọn theo tất cả đồ đạc đừng có mà quên cái gì, đừng có mà lại viện cớ để mà quay lại đây, trước mặt của tôi thì đừng có mà giở trò.”
Ôn Ngôn nhướng mày nói: “Tôi và anh ấy người thì chưa lấy vợ, người thì chưa gả chồng, tại sao lại không được làm chuyện đó được? Phạm pháp chắc? Yên tâm đi, tôi sẽ không viện cớ để quay về đây, cách nghĩ của tôi và bà giếng nhau, bởi vì tôi cũng không muốn nhìn thấy gương mặt kinh tởm của bà nữa.”
An Tuyết Ly nhét chìa khóa căn hộ đó vào tay của Ôn Ngôn: “Cầm lấy chìa khóa, chìa khóa chính và chìa khóa dự phòng đều ở đây rồi, có tôi ở trong Mục gia này ngày nào thì cô đừng có hòng mà quay lại.
Đừng cho là cô đưa Tiểu Đoàn Tử đi là có thể lôi kéo theo được Đính Sâm, Đình Sâm chẳng qua là ở với cô quá lâu rồi, thế nên mới không thèm nhìn những người phụ nữ khác, đợi đến khi nó có thể nhận ra rõ chuyện đã ly hôn với cô rồi thì rất nhanh sẽ có những người phụ nữ khác mà thôi, đến lúc đó, thì cô sẽ không còn quan trọng nữa.
Đàn ông thì không có ai là không thích cảm giác mới mẻ cả, bao nhiêu năm như thế thì nó cũng chắc đã chán ngán cô rồi.”
Ôn Ngôn cau mày lại, đi qua An Tuyết Ly vào trong phòng của trẻ con, nếu như mà Mục Đình Sâm thật sự mà như: An Tuyết Ly nói, có người phụ nữ khác, vậy thì cô cũng không còn gì có yêu cầu gì khác nữa, không rời đi thì không cần phải giữ lại, đã muốn đi rồi thì có giữ cũng không được.
Sáng ngày hôm sau, Mục Đình Sâm giúp Ôn Ngôn chuyển hành lý vào trong xe, nhìn bộ dạng thì là muốn đích thân đưa Ôn Ngôn và Tiểu Đoàn Tử đi.
An Tuyết Ly có chút bất mãn: “Công ty cháu nhiều chuyện như vậy, cũng không cần đưa tiễn bọn họ.
Để cho người khác đưa là được.”
Mục Đình Sâm không thèm trả lời bà ta, bé Tiểu Đoàn Tử: lên xe rồi đi thẳng.
An Tuyết Ly tức đến mức sắc mặt từ xanh lét lại chuyển thành trắng bệch, má Lưu ở bên cạnh thì châm chọc: “Bà thật là muốn trở thành chủ nhân của Mục gia này chắc?
Thiếu gia đã làm chủ gia đình này bao nhiêu năm rồi, không