★☆※☆★★☆※☆★ Mẫu chuyện xưa nhỏ - Thần y ★☆※☆★★☆※☆★
Quần chúng diễn viên (gương mặt thuần phác): Xin hỏi nơi này ai là bác sĩ
Lục Hàn Tịch vậy? Tôi là đến đưa cờ thưởng. Bác sĩ Lục diệu thủ nhân
tâm, cả nhà của tôi trên dưới già trẻ đểu vô cùng cảm kích bác sĩ Lục.
Đám bác sĩ (sợ hãi hâm mộ): Ồn ào ~! Trong một tháng này có hơn mười người
đến tặng cờ thưởng cho Tiểu Lục rồi. Tiểu Lục quá trâu bò!
Lục Hàn Tịch (làm bộ khiêm tốn): Tôi đây, bác quá khen, đầy là trách nhiệm của người làm bác sĩ.
Quần chúng diễn viên (bừng tỉnh hiểu ra): A, thì ra chính là người này. Vậy
tôi phải nhớ thật kỹ cậu, nếu không lần sau lúc tới tặng cờ thưởng lại
tìm không đúng người. Trước kia đưa nhầm cho mấy người…… Đám người lừa
gạt nên về với ông bà. A, bác sĩ Lục, người đừng bịt miệng tôi~~
Đám bác sĩ (mặt khi dễ): Thì ra là như vậy ~~
★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★★☆※☆★
Thời điểm nghỉ ngơi trong giờ học, Tô Y dương dương tự đắc dựa vào cửa sổ
thưởng thức phong cảnh bên ngoài. Vừa rồi trong giờ học cô cũng bắt
chước theo Lục Hàn Tịch dùng chữ ký của Tô Nhiên đổi lấy bữa cơm của đám nhóc ngu ngốc kia. Chỉ cần đám nhóc ngốc đấy đưa sách cho cô, cô cầm về nhà cho lão yêu tinh kia ký tên lên là được rồi. Không ngờ cái tên rách của Tô Nhiên còn đáng tiền như vậy.
Tô Y đang lơ đãng liếc nhìn
bên ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy Hạ Vũ Hiên chui ra từ trong bụng của
ngựa tốt (BMW), đang đi về phía cô. Cậu ta làm sao biết cô ở chỗ này?
Nhất định là An Tiểu Nhược bán đứng cô! Bạn khuê phòng của cô đó~~ luôn
lập đi lập lại nhiều lần quay lưng phản bội cô. Hu hu hu…… Tô Y bi ai
xong liền toát ra một chủ ý xấu, vì vậy cô cười gian trốn phía sau cánh
cửa phòng học chuẩn bị hù dọa Hạ Vũ Hiên.
Gần đến! Có tiếng bước chân truyền tới. Tô Y hít sâu một hơi, đầu tóc đỏ, xem tôi hù chết cậu.
"Hù! ————"
Ma âm xuyên thủng não, làm cho người ta sống không bằng chết ——
Tiếng rống bộc phát từ cổ họng quá đột ngột, hiệu trưởng Hứa Dương vừa bước
vào phòng bị dọa đến cả người khẽ run rẩy. Gương mặt trắng bệch cũng
không còn chút máu nào.
Tô Y bị hết hồn, không phải là đầu tóc đỏ hay sao? Như thế nào lại biến thành tiểu bạch kiểm? “Tại sao…. Lại là
anh? Hiệu….. Hiệu trưởng.” Cô lắp bắp hỏi xong, liền nhìn thấy Hạ Vũ
Hiên ở ngoài cửa đang vô sỉ cười.
Hứa Dương lấy lại bình tĩnh,
còn chưa có khôi phục bình thường, vừa muốn nói chuyện lại đột nhiên
giữa chừng lại bị một giọng nam cao làm cho kinh sợ. Triệu Nhất Tâm điên cuồng chạy đến bên cạnh Hứa Dương, ôm bắp đùi của hắn, kêu cha gọi mẹ
“Hiệu trưởng, Không xong rồi! Lạc Vũ sắp chết rồi!”
Hứa Dương kéo cậu nhóc, bình tĩnh hỏi: “Em nói cái gì?"
Triệu Nhất Tâm hít hít nước mũi, “Cậu ta đang lăn lộn bên ngoài siêu thị
trường Thần Hi, hình như là bị viêm ruột thừa. Làm một người đã từng bị
viêm ruột thừa, em ——"
Tô Y thụt cùi chỏ đẩy Triệu Nhất Tâm qua
mệt bên “Cút qua một bên mà nói nhảm đi!" Sau đó cùng Hứa Dương cùng
nhau chạy ra khỏi Thần Hi.
Mười mấy phút sau, Tô Y cùng Hạ Vũ
Hiên cùng nhau ngồi ở băng ghế dài trên hành lang bệnh viện nhân dân
thành phố S chờ đợi. Hứa Dương cùng mẹ của Lạc Vũ vội vã chạy tới ký tên dưới sự hướng dẫn của bác sĩ. Lạc Vũ đúng là bị viêm ruột thừa cấp
tính, cần phải phẫu thuật. Bây giờ bệnh nhân đã được đẩy vào ph.òng phẫu thuật rồi. Nói như vậy, Triệu Nhất Tâm đúng là có kinh nghiệm. -_-|||
Tô Y cúi đầu một thời gian dài, đột nhiên trước mặt xuất hiện một đôi giày da màu đen, hơn nữa còn dừng trước mặt cô bất động. Cô ngẩng đầu lên
nhìn, trong tích tắc đó, cô có một cảm giác thân thiết. Cô cũng không
biết tại sao, rõ ràng chưa từng gặp người đàn ông trung niên này, nhưng
cũng không cảm thấy có chút xa lạ nào.
Vốn là Lạc Thành Phong
đang muốn hỏi con trai ông đang ở trong phòng giải phẫu nào, nghe vợ nói trong điện thoại là hiệu trưởng cùng cô giáo của con trai cũng tới, mà
trước mắt đúng là một nam một nữ. Ông cũng chưa nhìn kỹ, vì vậy liền vội chạy tới. Chẳng qua là ———— Không nghĩ tới, trong nháy mắt cô gái ngẩng đầu lên, Lạc Thành Phong liền giật mình!
Ông quên mất mục đích
của chuyến đi này, quên luôn vấn đề muốn hỏi, chẳng qua là không thể tin được nhìn Tô Y. Nhìn khuôn mặt trước mắt này gần như tương tự người
kia, sau đó xuất thần hỏi: “Cô gái năm nay bao nhiều tuổi rồi? Tên gọi
là gì?”
Tô Y sửng sốt một chút, “Tôi không biết ông.”
Hạ Vũ Hiên ở bên cạnh lạnh lùng nói: “Lạc tiên sinh, không phải là ông đến xem con trai của ông hay sao?”
Lạc Thành Phong theo tiếng nhìn lại, nhìn thấy là dòng độc đinh của lão già họ Hạ kia, lập tức mắt lạnh nhìn qua, “Xin chào Hạ thiếu gia, thật là
không nghĩ đến lại gặp cậu ở chỗ này. Như thế nào? Cậu biết con trai
tôi?”
"Tôi không có hứng thú đối với người nhà họ Lạc các người.” Hạ Vũ Hiên khinh miệt, trong giọng nói không mang theo chút nhiệt độ.
Lạc Thành Phong nghe xong vẻ mặt đọng lại, ngay sau đó thẳng sống lưng, khẽ mỉm cười, ánh mắt lần nữa thả lại trên người Tô Y. Hạ Vũ Hiên thấy ông
nhìn chằm chằm Tô Y, điều này làm cho cậu cực kỳ chán ghét, vì vậy đứng
lên, kéo tay Tô Y liền đi. Cậu không thích người đàn ông khác không chút kiêng
kỵ nhìn cô như vậy.
Tô Y bị sức lực mạnh của Hạ Vũ Hiên
lôi đi về phía trước, trực giác biết là cậu ta không vui, vì vậy cũng
không còn giãy giụa. Chẳng qua là sau khi theo cậu ta đi đến cửa đại
sảnh thì kéo kéo ống tay áo của cậu, nói: “Tôi phải nói một tiếng với
Hứa Dương hiệu trưởng, không thể cứ đi như vậy.”
Viêm ruột thừa
chỉ cần giải phẫu một cái thì không có việc gì, cho nên rời đi trước
cũng không thành vấn đề. Huống chi hiện tại có hiệu trưởng cùng cha mẹ
Lạc Vũ ở lại, Tô Y gọi điện thoại nói với Hứa Dương xong thì cùng Hạ Vũ
Hiên rời khỏi bệnh viện.
Dọc theo đường đi Hạ Vũ Hiên cũng không
nói gì, cho đến khi hai người lên xe. Tô Y thắt chặt dây an toàn, mới
cẩn thận hỏi: “Cậu làm sao vậy? Cậu cùng với cha của Lạc Vũ có cừu oán
gì sao?” Nếu không thì tại sao nhìn thấy ông liền bắt đầu tức giận như
vậy chứ?
Hạ Vũ Hiên đóng cửa xe, xoay người nhìn chằm chằm Tô Y,
trong mắt thoáng qua tia tức giận."Đúng! Có thù oán! Ai bảo ông ta nhìn
cô như vậy. Lão sắc lang!"
Tô Y nghe xong thì xì cười một tiếng. “Ha ha~~ Em trai tóc đỏ rất quan tâm chị nha!"
"Không cần tự xưng chị!"
"Cậu so với tôi nhỏ hơn, tôi đương nhiên là chị!"
"Về sau không cho cô xem tôi là trẻ con nữa!"
"Ha ha cậu không vui cái gì nha —— Cậu vốn chính là trẻ con! Ưmh ————"
Trái tim đột nhiên bất động, ngay cả không khí chung quanh cũng đông lại. Tô Y kinh ngạc trừng to mắt, nhìn Hạ Vũ Hiên gần trong gang tấc, thoáng
chốc bị một cổ hơi thở không thể diễn tả bao phủ. Ừ, lông mi của cậu ta
thật dài, tóc của cậu ta thơm quá, viên kim cương trên tai của cậu ta
thật là sáng, môi của cậu ta…. thật mát.
Cậu ta, đang hôn cô?!
Hạ Vũ Hiên nhìn thấy cặp mắt sóng nước mênh mông kia đang nhìn mình chằm
chằm, vì vậy trừng phạt cắn cô một cái, đè sát vào môi cô, lúc gần lúc
xa nói: "Nhắm mắt lại, chuyên tâm chút."
Giữa khoảng cách môi
chạm môi nhẹ như lông chim vuốt ve, tê tê ngứa ngứa một chút. Tô Y đột
nhiên cảm thấy môi mình giống như bị một con kiến cắn. Thật khó chịu!
Trong đầu cô hiện lên hình ảnh anh trai thường hay giáo dục cô không nên yêu sớm, không thể tìm đối tượng linh tinh, vì vậy đầu óc giống như bị
con lừa đá, hai tay dùng sức đẩy mạnh Hạ Vũ Hiên ra, hít lấy không khí
mới mẻ. Cô khôi phục chút lý trí, cúi đầu, nhẹ nhàng hỏi cậu. “Cậu là
nghiêm túc sao?”
"Ừ.” Gần như là không mang theo bất kỳ do dự nào mà trả lời. Hạ Vũ Hiên lần nữa tiến đến gần Tô Y, nâng mặt của cô lên,
nghiêm túc nói: “Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã thích em. Không giải thích được, không có lý do, vô điều kiện thích em. Ở trước mặt em
tôi không cần phòng bị, không có bí mật. Chỉ có ở cùng với em, tôi mới
thật sự là chính mình. Cho nên, từ hôm nay trở đi, em hãy làm bạn gái
của tôi đi.”
"Nhưng mà, tôi không tin bản thân lại có sức quyến
rũ như vậy.” Tô Y nhàn nhạt nói xong liền nhanh chóng cởi dây an toàn
ra, chuẩn bị đẩy cửa xuống xe, nhưng tay lại bị Hạ Vũ Hiên kéo lại.
"Em có thể lựa chọn tin tưởng tôi.”
"Nhưng cậu còn nhỏ ——"
Hạ Vũ Hiên nắm tay cô đặt đến trước ngực, một tay khác kéo hông cô nhích
lại gần mình, nói: “Không cần viện cớ, em biết không? Từ năm trước khi
mẹ tôi qua đời, suốt một năm tôi chưa từng cười. Nhưng sự xuất hiện của
em lại làm cho thế giới của tôi lần nữa có ánh mặt trời. Cho nên, từ đó
trở đi, tôi liền quyết định, đời này, tôi đã chấm em.”
Nhịp tim
chợt không thể khống chế cuồng loạn đập một chút. Tô Y đột nhiên ngẩng
đầu, nhìn vào đôi mắt như thiêu đốt kia, cảm thụ nhịp tim của Hạ Vũ Hiên đang nhảy lên, nhìn thẳng vào ánh mắt sáng quắt. Sau đó, nghe được cậu
ta kề sát vào bên tai cô, xấu xa nói một câu.
Cậu nói, mới vừa rồi là nụ hôn đầu của tôi ————
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com