Hạ Vũ Hiên ở bên tai cô thổi khí, lỗ tai Tô Y bị thổi lành lạnh, không nhịn được rùng mình một cái.
Không được! Tiếp tục như vậy nữa sẽ xảy ra chuyện. Trong đầu nhỏ của Tô Y
đang người thần giao chiến, điên cuồng đánh nhau, trong nháy mắt, lý trí chiếm thượng phong, 36 kết, chạy là thượng sách.
Vì vậy Tô Y vận lực âm thầm cởi dây an toàn ra, tìm đúng thời cơ đánh úp, đẩy một cái
làm cho Hạ Vũ Hiên trở về chỗ ngồi tài xế. Sau đó bật dậy đẩy cửa xe bỏ
chạy, động tác siêu cấp liên tục làm liền một mạch.
Cô không phải đào binh! Cô không phải đào binh!
Tô Y vừa liên tục niệm chú vừa điên cuồng lui về phía sau chạy, cũng không quản đầu tóc đỏ vừa mới lấy đi nụ hôn đầu của cô phía sau lưng, liền
chặn một chiếc taxi chui vào.
Ngồi trên xe, Tô Y sờ trái tim yếu
ớt vẫn còn đang đập mạnh thình thịch, không tự chủ được vươn ngón trỏ
nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi. Nụ hôn mới vừa rồi của Hạ Vũ Hiên, có loại
cảm giác lạnh băng băng, giống như kem lạnh ngọt ngào trong mùa hè mát
mẻ!
Tô Y nghĩ tới kem, giống như đã rất lâu rồi chưa được ăn.
Nhất định phải mua nhiều một chút, mua thêm chút đồ ăn ngon cho Tô
Nhiên. Ừ, chủ ý này không tệ, không tệ!
Sau khi xuống xe, đầu
tiên, Tô Y đi siêu thị dưới lầu mua một đại đội kem, sau đó lại mua cho
Tô Nhiên thật nhiều khoai tây chiên cùng chocolate. Nhà cô có một lão
yêu tinh thích ăn đồ ăn vặt.
Nói đến Tô Y lấy tiền ở đâu mua đồ?
Chính là, tiền của cô ngay từ lúc mua quà cho mẹ xong liền thiếu thốn.
Nhưng kỳ lạ là ở chỗ, từ sau này, cô không cẩn thận phát hiện dưới lon
tiền lẻ hé ra một tờ tiền màu hồng, không để ý trong sách lại nhảy ra
hai tờ tiền màu xanh biếc, dưới gối đầu, dưới đáy lót con chuột…… Chỗ
lão yêu tinh nhà cô giấu tiền thật là không có sáng ý rồi. Hơn nữa còn
học Lôi Phong gì đó, làm chuyện không để lại tên họ? Tô Y âm thầm vui vẻ chê cười anh một chút. Cô không định vạch trần anh, để cho anh tiếp tục giấu đi. Ha ha ha… Tiền nhiều hơn ai cũng không cự tuyệt.
Về
phần trường bổ túc Thần Hi, hôm nay cô không cần đến. Vốn hôm nay là thứ tư, các trường học tăng một giờ lên lớp, chẳng qua là trùng hợp vì Lạ
Vũ mà trường học của bọn họ cho nghỉ một ngày. Cho nên Hứa Dương mới cho cô đi theo, phòng trên nửa đường Lạc Vũ vào bệnh viện xảy ra chuyện gì, cộng thêm cô cũng quen thuộc đối với học sinh, cho nên Hứa Dương ể cho
cô về nhà.
Tô Y giơ đồ lên vào trong thang máy vẫn còn vui vẻ,
phấn chấn, ngây ngất suy nghĩ một lát sau khi về nhà. Tô Nhiên nhà cô
nhìn thấy cô mua cho anh nhiều đồ ăn ngon như vậy nhất định sẽ vui vẻ.
Sau đó, cơm tối làm thêm chút đồ ăn anh thích ăn nhất. Ừ, anh trai sẽ
vui mừng đến mức ngủ không được.
Song khi Tô Y mở cửa nhà thì
liền ngây dại. Trong nháy mắt, cô có loại ảo giác, cô thậm chí cho rằng
bản thân đi nhằm cửa rồi. Nhưng mà, rõ ràng cô dùng cái chìa khóa trong
tay mở cánh cửa này ra mà, đây chính là nhà cô nha.
Nhưng —— Tại
sao bên cạnh bàn ăn lại ngồi hai người? Tại sao bọn họ lại ngồi ăn vui
vẻ như vậy? Cái vị trí kia, bình thường chỉ có cô có thể ngồi. Nhưng mà
người kia tại sao lại ngồi ở vị trí của cô?
Tô Nhiên thấy Tô Y trở lại, vui vẻ goi: “Y Y, mau rửa tay tới ăn cơm. Hôm nay ăn cơm hơi trễ, là do Tần Nghiên làm.”
Tần Nghiên cũng dịu dàng cười, "Tiể Y, đã về rồi!"
Tô Y đen mặt không có lên tiếng, nghĩ thầm đây là tình huống gì? Rõ ràng
cô mới là chủ nhân căn nhà này. Nhưng vì cái gì lại làm cho cô giống như khách? Hừ! Cô mới không cùng cô ta ăn cơm. “Em ăn rồi, các người ăn
đi.” Tô Y lạnh lùng ném xuống những lời này xong liền trực tiếp nhét đồ
ăn vào trong tủ lạnh, sau đó ai cũng không thèm liếc mắt nhìn liền đi
thẳng trở về phòng.
Mở máy vi tính ra, đăng nhập QQ, vừa đúng lúc An Tiểu Nhược đang online. Tô Y bận việc động móng vuốt bắt đầu chuẩn
bị thông báo tin tức.
Tiểu Nhược Nhược: Hôm nay không phải đi dạy thử hay sao? Nhanh như vậy đã kết thúc?
Đánh ngã lão yêu tinh: Ừ, có học sinh bị viêm ruột thừa, hiệu trưởng để cho
mọi người tan học. Tiểu Nhược, mình cho cậu biết, hiện tại người đẹp
cách vách nhà mình đang cùng Tô Nhiên ở trong phòng ăn ăn cơm.
Tiểu Nhược Nhược: Haha~~ Đây chẳng phải là chuyện cậu hy vọng hay sao?
Đánh ngã lão yêu tinh: Nhưng mà, trong lòng mình không được thoải mái!
Tiểu Nhược Nhược: (⊙o⊙) Ghen?
Đánh ngã lão yêu tinh: Mình không thích nhìn thấy TÔ Nhiên cười với người
phụ nữ khác. Anh ấy càng cười mình càng muốn đánh anh ấy.
Tiểu
Nhược Nhược: Hiểu hiểu! Vừa bắt đầu sẽ không quen, nhưng mà từ từ sẽ
thích ứng. Dù sao anh trai cậu tương lai phải cưới vợ sinh con, thành
gia lập nghiệp nha.
Đánh ngã lão yêu tinh: Mình đột nhiên toát ra một ý nghĩ đặc biệt đáng sợ.
Tiểu Nhược Nhược: Ý nghĩ quỷ quái gì?
Đánh ngã lão yêu tinh: Mình hy vọng anh ấy cả đời sống độc thân!
Tiểu Nhược Nhược: Haha~~ Sau đó cậu lập gia đình còn hy vọng anh ấy sống độc thân sao?
Đánh ngã lão yêu tinh: Còn phải gả cho người khác? Đúng rồi, Tiểu Nhược, nói cho cậu biết chuyện này nè, T^T nụ hôn đầu của mình bị mất rồi ————
Tiểu Nhược Nhược: Cùng ai? (*@ο@*)~ Mỹ thiếu niên Thịnh Hạ kia? Thế nào? Cỏ non ăn ngon hay không?
Đánh ngã lão yêu tinh: Cái gì chứ~ Cậu ta chỉ nhỏ hơn so với mình hai tuổi
mà thôi. Nói giống như mình là một nữ lưu manh dâm loạn người vị thành
niên.
Tiểu Nhược Nhược: Người là là tiểu thiếu gia Thịnh Hạ, là
người tài kiệt nha. Cậu gặp vận cứt chó rồi đó. Ha ha, thế sau khi hôn
xong thì sao?Đánh ngã lão yêu tinh: Mình đẩy cậu ta ra rồi chạy, mình không chịu nổi trách nhiệm ——
Tiểu Nhược Nhược: A, thật là lòng dạ ác độc! Giống y như người bạn trai bạc tình trước kia của mình, mình khinh bỉ cậu.
Đánh ngã lão yêu tinh: Vậy làm sao bây giờ? Mình cảm giác giữa hai người
không
đáng tin cậy. Không nói cái này nữa, nói cho cậu biết. Ngày đó,
tên lưu manh Lục Hàn Tịch cầm thuốc về nhà liền bị mẹ anh ta đánh. Ha
ha, mẹ anh ta là lão bạo lực đó!
Tiểu Nhược Nhược: Thật không? Đánh chết tên đó mới tốt!
Đánh ngã lão yêu tinh: Hai người thật là oan gia mà, một lát là có chuyện. Dẫn cậu đi gặp một người chịu không?
Tiểu Nhược Nhược: Được, vừa lúc mình đang nhàm chán. Nói thời gian địa điểm!
Đánh ngã lão yêu tinh: 3:30 gặp ở dưới lầu nhà mình!
Sau khi logout, Tô Y từ trong ngăn kéo tìm được đồ ăn vặt lấp đầy bụng, có
cơm lại không được ăn, thật đáng thương. Sau khi ăn lót dạ liền bắt đầu
trang điểm, thay một cái áo sơ mi màu trắng mỏng, cùng một cái quần cụt
màu đỏ. Mặc dù hôm nay thời tiết không phải rất nóng, nhưng vì hiệu quả, lạnh cũng nhịn. Thả mái tóc dài ra sau đót, tùy ý rơi trên vai, đứng
trước gương cẩn thận chu đáo soi bản thân. Khuôn mặt xinh đẹp không màng danh lợi, thật đúng là rất dễ nhìn. Ha ha…
Tô Y sở dĩ thay bộ đồ kiểu này, cũng không phải bởi vì muốn đi ra ngoài như thế, mà là bởi vì muốn cho hai người bên ngoài kia nhìn. Cô cũng không hiểu tại sao bản
thân lại tức giận như vậy, không giải thích được bản thân không thoải
mái. Cô chỉ là muốn để cho Tô Nhiên biết, thật ra thì cô cũng không khó
coi. Mặc dù cô không so được với Tần Nghiên, nhưng mà cô cũng không muốn quá kém cỏi trước mặt cô ta.
Tô Y ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái đi ra khỏi phòng ngủ, lúc đi qua phòng khách thì bị Tô Nhiên đang ngồi ở
trên ghế sô pha gọi lại. Thì ra hai người đã sớm ăn cơm xong rồi. Tần
Nghiên đang an vị ngồi đối diện Tô Nhiên uống trà. Tô Y không nhịn được
nhìn bàn ăn một chút, thật tốt! Thức ăn vẫn còn đặt ở trên bàn. Chẳng lẽ là chuẩn bị để cho cô dọn dẹp? Đẹp chết các người!
"Đi đâu đấy?” Tô Nhiên lại bắt đầu thẩm vấn phạm nhân.
Vào lúc này Tô Y đang tức giấc, nói chuyện cũng lớn tiếng “Đi hẹn hò.”
Tô Nhiên vụt đứng lên, "Với ai?"
"Trai đẹp!" Tô Y tức giận nói xong liền đi tới cửa, mang giày cao gót xong liền mở cửa rời đi.
…………..
Chung cư Không Trung Lâu Các, lầu 12.
Kể từ mới vừa rồi Tô Y ăn mặc thành như vậy đi ra ngoài, Tô Nhiên liền bắt đầu đứng gnồi không yên. Tần Nghiên nhìn ra anh đang lo lắng, liền lấy
cớ ra về trước.
Tần Nghiên vừa đi, Tô Nhiên liền bắt đầu gọi điện thoại cho Tô Y, nhưng cô lại tắt máy. Anh nóng nảy, chẳng lẽ là tên
nhóc tóc đỏ Thịnh Hạ kia? Bọn họ không phải mới quen biết nhau không bao lâu hay sao? Xem ra là anh đã lơ là cảnh giác rồi. Anh ảo não ném điện
thoại di động xuống, nếu tìm không ra cô, cũng chỉ có thể chờ cô trở lại thẩm vấn cả đêm thôi.
Tô Nhiên đến phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó trở lại phòng ngủ bắt đầu gõ chữ. 10 phút sau, phát hiện một chữ cũng
không gõ ra được. Lòng của anh rối loạn. vốn là không cách nào bình tĩnh làm việc. Cứ lo được lo mất như vậy nữa anh sớm muộn gì cũng phát điên
mất. Cái đồ đơn bào chết tiệt kia hại anh thật kổ. Tô Nhiên đột nhiên
toát ra một suy nghĩ, có lẽ phải nói cho cô biết rồi.
Nhìn mấy
con cá ngu ngốc trong bể một chút, Tô Nhiên bất đắc dĩ hung hăng đấm vào vávh tường. “Chúng mày nói, tao nên làm cái gì bây giờ?” Sau đó, mấy
con cá kia bị hoảng sợ, điên cuồng bơi lội, trốn đi tứ tán, ngay cả thức ăn đến miệng cũng không ăn.
Tô Nhiên ngây ngốc ở nhà càng buồn
bực, cũng đã luân lạc tới mức ngu ngốc đến chuyện cùng cá. Vì vậy dứt
khoát đứng dậy thay quần áo, khóa cửa lại, đi ra ngoài. Đi đến bệnh viện nhân dân nhìn Lục Hàn Tịch một chút.
………….
Trước cửa bệnh viện nhân diên thành phố S, sau khi hai người xuống taxi, An Tiểu Nhược nhéo lấy cánh tay bé nhỏ của Tô Y, cau mày chất vấn: “Tại sao cậu lại
dẫn mình tới chỗ này? Nhìn cái tên Lục lưu manh đó sao?”
Tô Y hào phóng cười cười, “Mới không phải! Một học sinh mới của mình bị viên
ruột thừa phải làm phẫu thuật, đi thăm em ấy một chút. Mình cho cậu
biết, bộ dáng em ấy cực kỳ đẹp trai. Không phải là cậu thích mấy bé trai xinh đẹp hay sao?”
"Xuống địa ngục đi! Thiếu niên hay đại thúc mình đều thích, ha ha!"
"Ách!"
Tô Y cùng An Tiểu Nhược một đường cười nói đi vào đại sảnh, vừa mới chuẩn
bị quẹo trái ở chỗ khúc cua, lại nghe được hai cô y tá đi từ trên lầu
hai xuống nói cười vui vẻ.
Y tá Giáp: “Mẹ bác sĩ Lục thật đúng là kinh khủng, cầm chày cán bột lớn như vậy.”
Y tá Ất: “Nghe nói bác sĩ Lục bị đánh đến bất tỉnh nhân sự! Thật đáng thương!"
. . . . . .
Hai cô y tá dần dần đi xa, Tô Y lại vui vẻ như nở hoa. Kéo tay An Tiểu
Nhược liền xông về phía lầu hai, “Tiểu Nhược, đi xem kịch vui đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com