Tô Y đứng trong phòng vệ sinh, vừa rửa mặt vừa suy đoán xem người tới bên ngoài là ai. Người
ta là vợ chồng son tân hôn, sáng sớm liền đến quấy rầy, tại sao lại có
người phiền như vậy chứ!
Tô Y không vui, vừa rửa mặt xong liền
xịt một chút nước hoa hồng làm mềm mịn da lên mặt, chảy tóc xong liền đi ra ngoài. Ngoài dự liệu nhìn thấy trong phòng khách là một người đàn
ông trung niên xa lạ. Anh trai cùng ông ta cũng không nói lời nào, không khí giữa hai người hết sức quỷ dị.
Cô cũng không nhận ra Hạ
Thịnh Triêu, lần đó ở trong bệnh viện cũng chỉ gặp thoáng qua. Mà trước
đó lúc cô biết được sự thật vẫn luôn đứng ngoài cửa, cho nên cũng không
có nhìn thấy người. Nhưng mà đôi mắt hai người có mấy phần tương tự, lại không cách nào làm người ta không chú ý tới.
Tô Y đoán ra người
đàn ông này là cha của Tô Nhiên, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh anh ngồi
xuống. Không khí trong nhà nhất thời có chút lúng túng, cô liền tìm
chuyện để nói: “Vũ Hiên, cậu ấy vẫn khỏe chứ?”
Hạ Thịnh Triêu
nghe xong thở dài một cái, lông mày nhăn thành một chữ xuyên. “Từ khuya
hôm trước cũng không biết là thằng bé đã chạy đi đâu, ngay cả điện thoại cũng tắt máy. Bác còn tưởng rằng thằng bé tìm con. Nói như vậy, ngay cả con cũng không biết.”
Tô Y rất xin lỗi nói: "Chúng con cũng không có gặp mặt."
"Thì ra ông cũng không phải tới tìm mẹ tôi!" Tô Nhiên tức giận đứng lên, lôi kéo Hạ Thịnh Triêu đi về phía cửa, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Vậy ông nên trở về đi, nơi này không ai hoan nghênh ông!"
"Tiểu Nhiên —— Con, "
"Đừng gọi tôi như vậy, nghe ghê tởm!"
"Trước kia cha thật không biết, con tha thứ cho cha đi. Sau này cha sẽ đền bù cho mẹ con hai người.”
"Không ai cần ông đền bù! Ông có biết hay không cũng không quan hệ gì với tôi. Ông cùng tôi không có bất cứ quan hệ gì. Hiện tại ông liền cút đi cho
tôi, trong nhà này không ai muốn nhìn thấy ông!" Tô Nhiên lôi kéo Hạ
Thịnh Triêu, tức giận mở cửa, lại thấy sắc mặt Tô Tâm Chỉ phức tạp đang
đứng trước cửa.
"Tâm Chỉ ——" Vẻ mặt Hạ Thịnh Triêu xấu hổ đi về
phía Tô Tâm Chỉ, tại thời điểm ông sắp nắm lấy tay bà, cửa nhà cách vách đột nhiên mở ra, Tần Nghiên từ bên trong đi ra. Hạ Thịnh Triêu đột
nhiên thay đổi phương hướng, khuôn mặt vui mừng không thể nào tin kêu
lên: “Nghiên Nghiên, thì ra con ở nơi này!"
Tô Nhiên đỡ Tô Tâm
Chỉ vào nhà không thèm nói thêm một câu nào với Hạ Thịnh Triêu. Tô Y lại không nhịn được tò mò đi theo hai người kia ra đến hành lang trước mặt. Cô muốn biết hai người bọn họ là quan hệ như thế nào.
Nhưng mà cô thà rằng bản thân không nhìn thấy, bởi vì Hạ Thịnh Triêu đang cùng Tần Nghiên ôm nhau kịch liệt.
Cô dựa vào vách tường từ từ trượt xuống đất, trong lòng đau đến sắp hít thở không thông!
Mẹ, cả đời người của người, hiện tại ông ta lại đang hôn một người phụ nữ
khác! Mẹ, thanh xuân tốt đẹp nhất trong cuộc đời người, tất cả đều lãng
phí trên người một người như thế này, đáng giá không?
Mẹ, cầu xin người, buông tha đi, đừng tiếp tục tự lừa mình dối người, đừng cự tuyệt hạnh phúc nữa, đừng để cho con phải đau lòng ——
Từ bên kia tường truyền đến tiếng nói của hai người kia. “Nghiên Nghiên, tại sao em
không nói một tiếng liền từ chức? Còn chuyển chỗ ở? Em có biết những
ngày qua anh tìm em cực khổ bao nhiêu hay không?”
"Em không muốn bị mọi người thóa mạ thành người thứ ba!"
"Nhưng mà em không phải! Thẩm Kiều năm ngoái cũng đã qua đời, anh là sau khi bà ấy tời đi mới yêu em!"
—— Ha ha, Tô Y ngồi dưới đất, khuôn mặt tràn đầy giễu cợt không tiếng động cười. Mẹ của cô vẫn luôn chờ ông ta, thủ thân chờ đợi 26 năm, nhưng mà
ông ta đã sớm quên mẹ, còn có đứa nhỏ của bọn họ!
"Nghiên Nghiên, anh biết trong bụng em đã có con của chúng ta, anh nhất định sẽ phụ trách.”
—— Hừ! Thật châm chọc! Ông đối với cô ta phụ trách, nhưng ông phải ăn nói
làm sao với mẹ cô cùng anh trai? Ông không làm bọn họ thất vọng hay sao? Nợ ông thiếu bọn họ phải trả như thế nào đây?
"Nghiên Nghiên,
em nhất định phải tin tưởng anh, anh đã rất nhiều năm không có người
yêu, nhưng mà anh lại thật lòng yêu em! Anh không quan tâm người khác
nói như thế nào, anh chỉ muốn ở cùng với em!"
—— Lời như vậy có
phải ông cũng đã từng kiên trì nói với mẹ cô một ngày nào đó trước kia?
Có lẽ khi đó ông thật lòng yêu bà, nhưng mà như vậy thì thế nào? Số mạng thật là trêu cợt con người, không có ai chờ được người đến cứu rỗi tình yêu, vĩnh viễn sẽ không có ai dừng lại tại chỗ chờ giải thích của ông!
Tình yêu, là tàn nhẫn như vậy. Tàn nhẫn đến mức rõ ràng làm tổn thương người đến thấu xương lại làm cho người cười nói bản thân không hối hận!
Mẹ, người có từng hối hận qua hay không? Người có phải cũng đã từng giãy giụa qua?
Người chẳng qua là không muốn tin tưởng sự thật kia. Người chẳng qua là vẫn không cam lòng đối với tình yêu của mình!
Nhưng mà, mẹ lại làm khổ bản thân mình!
Nước mắt theo gương mặt chảy xuống, trong nháy mắt trở nên lạnh lùng lạnh
lẽo! Lúc này, Tô Y đột nhiên rất kích động muốn xông qua đó cho người
đàn ông thay lòng đổi dạ kia mấy bạt tay!
Nhưng mà đánh rồi thì
thế nào? Tuổi thanh xuân đã mất đi của mẹ cũng không tìm về lại được.
Trái tim vỡ nát của mẹ cũng không cách nào trở lại như ban đầu, cũng
không thể khép lại. Không thể nữa!
Tô Y che trái tim đau đớn,
nhìn thấy hai người đi qua trước mắt đứng lại. Một giây kế tiếp, giọng
nói kinh ngạc lo lắng của Tần Nghiên truyền vào trong tai cô, “Tiểu Y,
sao em lại ngồi dưới đất? Cìn khóc nữa?”
Tần Nghiên đỡ Tô Y đứng dậy, thấp thỏm nói: “Thật ra thì, chị và anh trai em không có gì, em không nên hiểu lầm.”
Tô Y cũng không có liếc nhìn Tần Nghiên một cái, chẳng qua là ngẩng đầu
lên căm hận nhìn Hạ Thịnh Triêu. Người đàn ông lật tay làm mây úp tay
làm mưa ở thành phố S, nếu nói về thành công, trong mắt của ông lúc này
đã không còn sự tự tin cơ trí thường ngày, vẻ mặt hỗn tạp áy náy cùng
hối hận, thống khổ, tay của ông nắm chặt tay Tần Nghiên. Từ giờ khắc
này, đã không còn lý do để mẹ cô tiếp tục chờ đợi nữa.
Tô Y lau sạch nước mắt, chậm rãi mở miệng, "Ông có từng suy nghĩ vì Vũ Hiên không? Mẹ của cậu ta mới chỉ qua đời có một năm!"
Hạ Thịnh Triêu nắm chặc bàn tay nhỏ của Tần Nghiên, trong mắt đã khôi phục vẻ bén nhọn. “Bác chưa bao giờ yêu mẹ của thằng bé! Lúc còn trẻ bác chỉ yêu một người, nhưng bởi vì hiểu lầm bác đã hận bà ấy cả đời. Từ đó về
sau trái tim bác như tro tàn, cho đến khi gặp được Nghiên Nghiên. Cho
nên vô luận người khác có nói cái gì, lần này bác cũng sẽ không buông
tay!"
"Vậy mẹ Tô Tâm Chỉ thì sao? Anh trai Tô Nhiên của tôi thì sao?” Tại sao ông lại buông tay bọn họ?
Hạ Thịnh Triêu quay mặt về hướng khác, giọng nói run run: “Đứa nhỏ, có một số việc một khi đã qua, liền không cách nào quay trở lại nữa.”
"Như vậy, mẹ ruột của tôi thì sao? Ban đầu không phải bởi vì ông không chịu
giải thích rõ ràng làm hại mẹ tôi bị cha tôi đuổi ra khỏi nhà họ Lạc hay sao?”
"Đứa nhỏ, thật
xin lỗi ——"
"Thật xin lỗi có ích
lợi gì! Ông đã có lỗi với quá nhiều người! Ông có lỗi với mẹ cùng anh
trai, có lỗi với Vũ Hiên cùng tôi, cũng có lỗi với ——"
Hạ Thịnh Triêu ngắt lời, nói: “Cho nên bác không thể lần nữa có lỗi với Nghiên Nghiên!"
"——"
"Y Y! Quay trở lại cho mẹ!" Cách đó không xa, từ cửa nhà truyền đến giọng
nói của Tô Tâm Chỉ. Tô Y bỗng dưng quay đầu, đôi mắt đẫm lệ trong mơ hồ
nhìn thấy bóng dáng đơn bạc tịch mịch của mẹ . . . . . .
. . . . . .
"Mẹ và mẹ con là bạn tốt. Bộ dáng của cô ấy rất đẹp, người cũng như tên.
Mặc dù con cùng mẹ con cũng không phải giống nhau như đúc, nhưng mà chỉ
cần người từng gặp qua cô ấy vẫn có thể ở trên mặt của con nhìn thấy bộ
dáng của mẹ con.
Khi đó bọn mẹ mới vừa đi làm, trong xưởng có một kỹ sư trẻ, chính là Hạ Thịnh Triêu.” Tô Tâm Chỉ nói tới chỗ này, buông
mi mắt xuống. Tô Y bận rộn rút khăn giấy ra đưa cho bà, bà nhận lấy
nhưng không hề lau nước mắt, người lại cười cười nói: “Y Y, sau này mẹ
sẽ không vì ông ta chảy nước mắt nữa.”
Rèm cửa sổ bị gió cuốn vù
vù bay loạn, trong phòng yên tĩnh đến mứng có thể nghe thấy tiếng hô
hấp. Tô Nhiên cùng Tô Y ngồi hai bên Tô Tâm Chỉ, yên lặng lắng nghe bà
kể lại cuộc sống tình cảm đẹp đẽ hơn 20 năm trước.
"Sau đó bọn mẹ liền dần dần quen thuộc. Ông ta và hai người bạn khác của ông ta hợp
tác buôn bán, hai người kia chính là Lạc Thành Phong cùng Diệp Triển.
Lạc Thành Phong coi trọng Tuyết Vi, nhưng mà Tuyết Vi lại thích Hạ Thịnh Triêu, mà Hạ Thịnh Triêu lại chung tình với mẹ, giữa chúng ta chính là
quan hệ tình cảm rối loạn như vậy. Mà mẹ lại rất không có tiền đồ, cũng
xiêu lòng với cái người họ Hạ kia.
Vì vậy một ngày nào đó, chúng
ta liền không kiềm hãm được vụng trộm nếm trái cấm, ông ta thề son sắt
nói sẽ lấy mẹ, mẹ cũng rất tin tưởng ông ta. Chỉ là một tháng sau, việc
buôn bán của bọn họ xảy ra chuyện, ông ta bị tố cáo là buôn lậu ma túy,
hơn nữa còn có chứng cứ xác thật, không biết gì liền bị tống vào ngục,
án hạn xử 10 năm.
Diệp Triển trong nháy mắt nghèo rớt mồng tơi,
nghĩ không thông liền nhảy lầu tự sát. Sau đó vợ của ông ta cũng đi theo ông ta, để lại đứa con trai mới hai tuổi. Ngược lại, Lạc Thành Phòng
lại không có việc gì, bởi vì sự kiện này từ đầu tới đuôi ông ta đều đã
thiết kế rất tốt. Ông ta muốn hại chết tình địch Hạ Thịnh Triêu, nhưng
mà không ngờ rằng ngay cả vợ chồng họ Diệp vô tội cũng bị hại chết.
Hạ Thịnh Triêu bị bỏ tù, làm cho lòng mẹ như lửa đốt, nhưng mà mẹ có làm
gì cũng không giúp gì được. Cho đến có một ngày, một người phụ nữ quần
áo sang trọng tìm đến mẹ, bà ta nói có thể cứu Hạ Thịnh Triêu ra ngoài,
nhưng điều kiện là mẹ phải rời xa ông ta. Vì tương lai của ông ta, mẹ
đồng ý.
1 năm sau, Hạ Thịnh Triêu ra tù, ông ta cho rằng mẹ ghét
bỏ ông ta mà rời đi, sau đó liền cùng người phụ nữ đã cứu ông ta ra tù
kết hôn, nhưng mà bọn họ vẫn không có con. Cứ như vậy qua 4 năm, bởi vì
Lạc Thành Phong theo đuổi không ngừng làm cho Tuyết Vi rốt cục quyết
định gả cho ông ta. Ngày bọn họ kết hôn, Tuyết Vi phát hiện một bí mật,
thì ra người 4 năm trước làm hại Diệp Triển tan nhà nát cửa, làm hại Hạ
Thịnh Triêu chịu nhục bị bỏ tù, chính là Lạc Thành Phong.
Cô ấy
nhất thời không thể khống chế được đi nói cho Hạ Thịnh Triêu, lại không
ngờ bị vợ của ông ta, Thẩm Kiều bắt gặp. Thật ra thì sâu trong nội tâm
Tuyết Vi, cô ấy vẫn còn yêu Hạ Thịnh Triêu. Cho tới sau này, chuyện này
còn làm cho cô ấy canh cánh trong lòng, cô ấy cảm giác bản thân phản bội chồng. Có lẽ cô ấy không nên nói sự thật cho Hạ Thịnh Triêu biết.
Về sau nữa, Tuyết Vi phát hiện mình mang thai, nhưng người phụ nữ đê tiện
họ Thẩm kia lại vấy bẩn cô ấy, nghi ngờ đứa bé không phải là của Lạc
Thành Phong, mà là trong ngày kết hôn kia đã bí mật vụng trộm với Hạ
Thịnh Triêu mà có. Vì vậy Lạc Thành Phong trong cơn tức giận đuổi Tuyết
Vi ra khỏi nhà.
Chuyện đại khái chính là như vậy, Hạ Thịnh Triêu
vì trả thù Lạc Thành Phong cũng không giải thích lời nào về chuyện này.
Sau đó bởi vì biết Tuyết Vi vô tội qua đời, đại khái là ông ta áy náy
đi, cho nên không còn nhắc lại sự kiện bị bỏ tù kia nữa. Thẳng về sau
này hai người đàn ông này lại liều mình đánh về một mảnh trời của riêng
mình, có gia đình mới của bọn họn.”
Tô Tâm Chỉ lôi kéo tay Tô Y,
nhẹ nhàng xoa xoa, trong mắt tràn đầy đau lòng. “Y Y, mẹ con không hận
Lạc Thành Phong. Cô ấy cũng không hy vọng con sống trong thù hận. Cho
nên, bất kể con có nhận người cha này hay không, con cũng là con gái
ngoan của mẹ! Con dâu tốt của mẹ!”
"Mẹ ——" Tô Y nằm trong lòng Tô Tâm Chỉ, nước mắt giống như chuỗi trân châu. “Y Y muốn cầu xin mẹ một chuyện.”
"Con nói."
"Có thể buông tay hay không?” Có thể cho mình có quyền hạnh phúc một lần
hay không? Có thể đừng cố chấp nữa hay không? Có thể đừng làm khổ bản
thân nữa hay không?
Tô Tâm Chỉ ngẩn ra, sau đó lộ ra nụ cười vui
vẻ, vuốt nhẹ lưng Tô Y, khẽ nói: “Mẹ đồng ý với con. Bắt đầu từ bây giờ
sẽ tiếp nhận chú Trương* của con.”
*Chú Trương là người hàng xóm của Tô Tâm Chỉ ở dưới quê, yêu bà, theo bên cạnh bà từ lâu nhưng vì
khúc mắc cùng cố chấp tình cảm trong lòng mà vẫn chưa chịu chấp nhận
ông. Được nhắc tới trong chương 5.
Tô Tâm Chỉ quay lại liếc mắt
nhìn Tô Nhiên, sau đó nâng đầu Tô Y lên, nhìn vào đôi mắt to của cô,
cười nói: “Y Y, con cũng đồng ý mẹ một chuyện có được không?”
Tô Y lau sạch nước mắt. “Mẹ nói đi, cái gì con cũng đồng ý."
"Để cho mẹ sớm có cháu bồng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com