Tô Tâm Chỉ trở về nhà dưới quê, bởi vì chú Trương gọi điện thoại lên nói nhớ bà. O(∩_∩)O~~~
Vốn là hai anh em còn chuẩn bị muốn cho bà một buổi sinh nhật thật vui vẻ,
nhưng mà hiện tại bà đã có người quan trọng hơn cùng bà. Tô Nhiên cùng
Tô Y chẳng qua là tặng quà trước cho Tô Tâm Chỉ, cùng nhau ăn bánh kem,
sau đó liền đưa bà trở về quê.
Cuộc sống như cũ bình tĩnh mà hạnh phúc trôi qua, chẳng qua để cho Tô Y có chút để ý chính là, cha ruột
của cô, Lạc Thành Phong cũng không có tới tìm cô. Nhưng mà cũng không
sao, cô vốn cũng không có ý định nhận thân. Cứ như vậy, cuộc sống có mẹ
Tô Tâm Chỉ cùng anh trai cũng không tồi, huống chi rất nhanh mẹ sẽ tìm
cho cô một người cha mới.
Tô Y suy nghĩ một chút liền vui cười
lên tiếng, không biết lúc nào thì mẹ cùng chú Trương sẽ cử hành hôn lễ?
Bộ dáng mẹ mặc áo cưới nhất định sẽ rất đẹp! Hắc hắc ~~
Tô Y đứng trong phòng bếp suy nghĩ vẫn vơ, điện thoại di động Tô Nhiên vang lên.
Cô hoàn hồn chạy vào phòng muốn nhìn xem ai gọi tới, chỉ cần là phụ nữ
thì cô phải thẩm vấn.
Quả nhiên là phụ nữ. Tô Nhiên cười rực rỡ
nói chuyện với người phụ nữ kia rất lâu, cái gì mà sáng thứ Bảy cùng đi
Hàng Châu, còn muốn qua đêm ở đâu, cái gì ở khách sạn, cái gì mà thân
thể sẽ rất mệt mỏi cần nghỉ ngơi dưỡng tinh thần . . . . . . (╰_╯)#
Tô Y nhìn chằm chằm đến khi Tô Nhiên cúp điện thoại, lắc mình một cái biến thành một ấm trà nhỏ, cả người còn bốc lên hơi nóng hôi hổi. "Thành
thực khai báo!"
Tô Nhiên cười tà vỗ vỗ bắp đùi, ý bảo bà xã tới
đây ngồi. Tô Y ngốc mới vừa rồi còn thở phì phò liền thần xui quỷ khiến
đi tới ngồi xuống. Ông xã vô sỉ nào đó ăn ngấu nghiến môi cô một hồi,
sau đó vuốt ve đôi môi nhỏ nhắn mềm mại của cô, lưu luyến nói: “Vừa rồi
nhà xuất bản gọi điện thoại nói ngày kia muốn đi Hàng Châu tham gia một
buổi ký tặng, đại khái ở chỗ đó ngây ngô hai ngày. Nếu không thứ Sáu sau khi tan học em cùng đi với anh đi? Dù sao cũng là Chủ Nhật.”
Tô Y có chút mất mát rũ đầu nhỏ xuống, buồn buồn nói: “Em đi làm gì, anh bận rộn như vậy, em đi theo anh cũng không ở cùng em được. Em ở nhà chờ anh là được.”
Tô Nhiên vuốt mũi Tô Y một cái, vẻ mặt tương đối tà ác, “Vậy buổi tối em phải nghĩ tới anh ——"
"Nói cái gì! Ban ngày em cũng nhớ anh! Anh đừng có không nghiêm chỉnh. Em
cho anh biết, hôm nay là sinh nhật Tiểu Nhược, nhà họ Lục lên tiếng, bất luận là giành lấy hay là dùng sức mạnh, đều phải biến Tiểu Nhược thành
người nhà họ Lục. Ha ha, Tiểu Nhược xong đời rồi ——"
Tô Nhiên vùi mặt ở cổ Tô Y, ôm eo nhỏ của cô, thở ra khí nóng nói: “Em đoán xem, An
Tiểu Nhược sẽ bị Lục Hàn Tịch bắt được không?”
Tô Y bị Tô Nhiên
phun khí nóng, ngứa cười đến cả người run rẩy, “Ha ha ha, nhà học Lục
lần này nhất định phải làm cho bằng được rồi. Sư phụ nói, hôm nay nếu
anh Lục Hàn Tịch còn không mang vợ trở về, bà liền đánh gảy chân của anh ấy!"
"Còn chúng ta thì sao?” Tô Nhiên khẽ cắn vành tai Tô Y, hô hấp nóng rực, “Lúc gần đi mẹ cũng căn dặn, nói muốn bồng cháu.”
Tô Y bị anh cắn đến cả người bị kích thích, vội vàng đẩy Tô Nhiên ra, nhảy xuống đất, chạy ra xa hai bước. “Ai nha, bây giờ em vẫn còn nhỏ nha,
chừng hai năm nữa cũng không muộn!"
Tô Nhiên bật cười, đứng lên
ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, xoa tóc cô dỗ như dỗ đứa nhỏ, dịu dàng
nói: “Được, trước xem em như đứa nhỏ mà nuôi.”
Hắc hắc! Tô Y cũng bị những lời dịu dàng này kém chút té xỉu. Lời ngon tiếng ngọt quả
nhiên rất dễ làm cho người ta say mê, say mê a say mê ——
Sau bữa
cơm chiều, vợ chồng son rúc vào trên sô pha xem tin tức buổi chiều.
Nhưng thật ra là chỉ có mình Tô Nhiên xem, Tô Y theo cùng. Nhưng mà xem
một chút, cô liền nghẹn họng nhìn trân trối!
Chỉ thấy trong màn
hình TV xuất hiện một người đàn ông đẹp trai mặc tây trang, đang cầm lấy tay phải của một cô gái xinh đẹp, đang chậm rãi đeo một chiếc nhẫn kim
cương xinh đẹp lớn nhỏ vừa đủ lên ngón tay áp úp của cô.
Người
đàn ông đẹp trai nắm chặt tay cô gái xinh đẹp thâm tình chân thành nói:
“Tốt lắm, hiện tại tương lai của anh đang ở trên tay em rồi.”
Sau đó, màn hình TV ngừng ở góc ống kính tại quảng trường nam nữ nhân vật
chính đang ôm hôn nhau, dưới màn hình đang chạy một hàng phụ đề màu sắc
rực rỡ: Hiện tại tương lai anh đang ở trên tay em rồi.
Tô Y si
ngốc nhìn chằm chằm một lúc lâu cho đến khi phát thanh viên thông báo
tin tức tiếp theo, cô mới bừng tỉnh đại ngộ thở dài một câu: “Tiểu Nhược thật là quá hạnh phúc!”
Tô theo si ngốc nhìn một lúc lâu cho đến
người chủ trì bắt đầu thông báo xuống nhất điều tin tức, nàng mới bừng
tỉnh hiểu ra than thở một câu: tiêu nếu người này quá hạnh phúc!
Xế chiều hôm nay màn cầu hôn của Lục Hàn Tịch oanh động toàn thành phố, vì vậy buổi tối hôm đó liền lên TV, tin tức trang đầu!
Tin tức một khi truyền ra, trên web lập tức có vô số dân cư mạng phát ra các loại bình luận:
Phiên bản một: "Cầu hôn liền cầu hôn đi, bày nhiều hoa như vậy làm cái rắm,
đốt tiền ghê tởm! Có tiền liền gây quỹ cho học sinh tiểu học đi. Bệnh
thần kinh!"
Phiên bản hai: "Hai bên đường cái bày hơn ngàn đóa
hoa hồng, hành động của người đàn ông ngu ngốc liền trực tiếp kéo sự
phát triển kinh tế cho chợ hoa thành phố S. Làm đại biểu chợ hoa, tôi
bày tỏ mãnh liệt nên có nhiều hơn mấy lần cầu hôn bằng hoa như vậy nữa!"
Phiên bản ba: "Lại nói, tiệm bán hoa tươi kia chất lượng không tệ, còn rất
thơm nữa,
tôi còn thừa dịp chém giết cướp được một bó, tiết kiệm không
ít tiền đâu!"
"Ha ha ha! Lục Hàn Tịch quả nhiên không làm cho hai ông bà ở nhà thất vọng. Tiểu Nhược tối nay nhất định vui vẻ đến ngủ
không được! Ha ha ha ——" Tô Y ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, hai tay
chống cằm cực kỳ hâm mộ khen.
Tô y nói xong cảm giác không khí có điểm không đúng, vội vàng dùng khoé mắt liếc trộm người bên cạnh, tại
sao anh lại không nói chuyện?
"Có phải lương tâm anh phát giác, mặc cảm vảm thấy rất bạc đãi em hay không?” Bị Lục Hàn Tịch kích thích rồi? Ha ha ——
Tô Nhiên xoay người cười xấu xa lấn đến gần Tô Y, “Vậy tối nay anh liền bồi thường lại cho em.”
Tô Y vừa lui về phía sau vừa đưa tay đẩy Tô Nhiên, “Đừng làm rộn, đừng làm rộn. Sáng sớm anh còn phả ra sân bay, hai ngày nay phải nghỉ ngơi thật
tốt!"
Tô Nhiên đè tay Tô Y lại, tiếp tục tới gần, bức cô nằm vật
xuống ghế sô pha, “Không sao, thân thể anh rất tốt. Với lại, đó không
phải là chuyện của ngày kia hay sao? Tối mai nghỉ ngơi vẫn còn kịp.”
"Ai nha! Không được! Dì cả của em đến rồi!"
"A? Vậy anh liền thay em thăm hỏi bà con của em một chút.” Sói xám lớn nói
xong liền vươn ma trảo vào bên trong quần lót của cô bé quàng khăn đỏ,
sau đó sắc mặt liền trầm xuống. "Em lại gạt anh! Nói đi, muốn anh phạt
em như thế nào!"
Vẻ mặt Tô Y đau khổ nhắm hai mắt lại, chấp nhận
ngừng phản kháng giãy giụa, “Hu hu hu, anh muốn phạt như thế nào liền
phạt đi, em không đấu lại anh —— Sau này em biết sống như thế nào!"
Tô Nhiên hả hê hôn lên trán Tô Y, “Được rồi, phạt em tắm cho anh!”
Vì vậy —— 10 phút sau, Tô Y đứng trong phòng tắm, quật cường lắc lắc đầu nhỏ, không tình nguyện nghe Tô Nhiên trách mắng.
Vị kia toàn thân không mảnh vải lỏa lồ vừa bắt cô cởi quần áo còn vừa
không ngừng oán giận: “Đã nói không cho em mặc quần áo, em còn mặc thêm
vào. Mặc thì mặc đi, nhưng mà buổi tối em mặc nhiều như vậy làm gì? Quay đầu lại còn không phải bị anh từng món từng món cởi xuống, vùng vẫy
giãy chết không làm nên chuyện gì. Ngốc chết!"
"Anh mới ngốc! Em
không muốn tắm, chính anh buộc em cùng anh tắm. Chê phiền thì em đi ra
ngoài, không quấy rầy anh nữa!” Tô Y hất càm, trừng mắt, dù sao chính là không nhìn Tô Nhiên.
Đó là bởi vì —— Anh, anh, vóc người của anh thật tốt quá! Mặc dù anh đã là người của cô, cũng bị cô sớm xem hết
sạch. Nhưng mà, cô không bảo đảm hiện tại nhìn lại một lần có thể không
phun máu mũi nữa hay không.
"Em cho rằng mình còn có thể ra ngoài hay sao? Tốt lắm, rốt cục cũng cởi sạch, đến tắm cho anh!” Tô Nhiên ném quần áo của Tô Y ra tới cửa, kéo cô dán lên thân thể bị nước làm ướt
nhẹp của anh
Tô Y bị anh kéo tới, bất ngờ hét to một tiếng, không hài lòng lầm bầm, “Lấy nó ra, thật là cản trở mà!"
"Em nói cái gì? Em dám ghét bỏ nó! Anh quá nuông chiều em rồi!" Tô Nhiên
lại bị bà xã ngu ngốc toàn thân cơ bắp đả kích, bắt lấy cái mông cô, dán lại càng gần. “Mau nói xin lỗi với nó, nếu không anh liền ở chỗ này
phạt em. Em xem mà làm đi."
Trong phòng tắm quá trơn, Tô y giãy
dụa mấy cái không những không trốn thoát ma trảo của sói xám lớn, ngược
lại nhiều lần thiếu chút nữa ngã xuống. Hơn nữa cô càng giãy giụa, vật
kia của anh càng cứng rắn, thật là làm cho người ta luống cuống mà!
"Hừ! Anh rốt cuộc là quan tâm nó hay là quan tâm em? Em mới không thèm xin
lỗi. Bệnh thần kinh!" Không phải là một cây súng rách thôi sao, cả ngày
xem là bảo bối!
"Em còn ăn dấm với nó? Ngốc chết!" Tô Nhiên cưng
chìu cười kéo Tô y đến bên vòi hoa sen, nắm bàn tay bé nhỏ của cô vuốt
ve trên người anh. “Nghe kỹ nhiệm vụ của em, trước tiên tắm sạch sẽ cho
anh, tiếp theo tự tắm rửa bản thân sạch sẽ, sau đó ngoan ngoãn để cho
anh ăn"
"Em là người hầu của anh à! Ngại bẩn còn muốn ăn? Còn có, tại sao anh lại ghét bỏ em? Anh cho rằng anh sạch sẽ lắm sao? Mặc kệ,
sau này, hai vợ chồng ngang hàng, nếu anh còn khi dễ em nữa em sẽ trở về nhà mẹ đẻ!” Tô Y nói xong liền dùng sức ngắt một cái trên lưng Tô
Nhiên.
Tô Nhiên hừ nhẹ một tiếng, giơ tay lên nhéo một chút nụ
hoa trước ngực cô, “Em chạy đến đâu anh cũng bắt em trở về, đời này em
đừng mơ tưởng có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh. Em liền ngoan
ngoãn chấp nhận đi. Này, nên dùng sữa tắm ————"
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com